Sau khi sửa kết quả, Tùy Hầu Ngọc nhìn thoáng qua Hà Thị Bích, nói: “Cảm ơn.”
Hà Thị Bích không để ý, trả lời giọng lạnh nhạt: “Vốn ở trong đường biên mà.”
Nói xong hắn quay đầu đi nghỉ ngơi với Sở Hựu.
Lượt thứ hai dần dần đến điểm thi đấu.
Sau khi bị Sở Hựu khắc chế trong một thời gian dài, rốt cuộc Hầu Mạch đã tỉnh lại.
Hắn cũng không từ bỏ phán đoán như người khác đoán mà vẫn tiếp tục phong cách của mình.
Tất cả mọi người đều không biết rằng Hầu Mạch đã sửa thành trong nháy mắt đoán ra nhiều phương án rồi lại tính xác suất Sở Hựu sẽ sử dụng hành động nào trong các dự đoán của hắn, sau đó đối phó với lựa chọn nguy hiểm nhất.
Nếu là người khác thì sẽ lựa chọn đánh trả quả bóng này bằng tay thuận, nhưng Sở Hựu lại bất thường trở tay, chạy về phía trước đồng thời vung vợt, đánh ra một đường bóng nghiêng cực kì xảo trá.
Kiểu gì bóng của Sở Hựu cũng sẽ rơi xuống ở nơi rất gần dưới, cộng thêm độ xoay kì lạ sẽ làm cho nó bắn ngược ra sau đập vào lười, trực tiếp biến thành bóng chết không đánh trả nổi.
Hầu Mạch lại đoán ra được, đi đến trước lưới đỡ bóng.
Sở Hựu canh ở trước lưới.
Hầu Mạch nhún người, đánh trả lại một quả bóng cao.
Hà Thị Bích ở đối diện chạy tới đánh trả, lại nhìn thấy Hầu Mạch lần nữa vọt lên, lại là một quả bóng cao.
Sau khi Hầu Mạch sử dụng đến quả bóng cao thứ tư, hai người đối diện rốt cuộc không đuổi theo bóng kịp nữa, Hầu Mạch ghi điểm.
Liên tục đánh bốn quả bóng cao, cách thi đấu này vô cùng chấn động, là một trong những cảnh tượng kinh điển trên sân bóng. Những người tương đối hiểu về tennis trên khán đài đều đứng lên vỗ tay reo hò.
Thi đấu thanh thiếu niên thôi mà đã có thể nhìn thấy có người đánh trả liên tục hoàn hảo như vậy, đúng là hiếm có.
Trên khán đài, Lục Thanh Huy không khỏi vỗ tay: “Đúng là không dễ dàng, Hầu Mạch vùng vẫy gần hai ván, cuối cùng cũng bộc phát rồi.”
“Vốn là thiên chi kiêu tử, kết quả lại bị áp chế lâu như vậy, còn phải nhìn đồng đội của mình khó khăn chạy khắp sân thi đấu, chắc chắn cũng giận lắm rồi. Hầu Mạch dùng cách này đánh trả cũng coi như để hả giận.”
“Ừm, rất đàn ông.”
“Hắn bảo vệ đồng đội của hắn ghê thật.”
“Thấy rồi.”
Lục Thanh Huy lại nhìn một lát, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc phản công mãnh liệt trên sân đấu, thắng bàn thứ hai.
Đột nhiên hắn không nhịn được mà nhìn kĩ hơn: “Hình như tiểu gia hỏa hơi có vấn đề, trông như tinh thần không tốt lắm.”
Khương Duy là một người thô lỗ nên không hề nhận ra, hỏi lại: “Không tốt chỗ nào?”
“Ừ thì… Không nhảy nhót tưng tưng nữa.”
“…” Khương Duy hoàn toàn không biết nên nói gì.
Lúc này, Tùy Hầu Ngọc đang đứng dụi mắt ở đường biên cuối cùng, được Hầu Mạch dẫn ra cạnh sân thi đấu nghỉ ngơi.
“Em muốn rửa mắt…” Mắt Tùy Hầu Ngọc không mở ra được, cảm thấy cay xót, thậm chí bắt đầu sợ ánh sáng.
“Không phải vấn đề của mắt đâu.” Hầu Mạch nhanh chóng uống một hớp nước, lấy khăn mặt ra đắp lên đầu Tùy Hầu Ngọc giúp cậu lau mồ hôi: “Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, dựa vào người anh thoải mái đầu óc một lát.”
“Em ngủ thiếp đi mất thì sao?”
“Ngủ rồi thì mình anh lên, cũng không thể làm hư cái đầu nhỏ của em được.”
Chỉ là tập trung lực chú ý cao độ mà thôi thì e là người bên ngoài sẽ không giống dáng vẻ của Tùy Hầu Ngọc.
Nhưng Tùy Hầu Ngọc phải cố gắng gấp mấy lần người bình thường mới có thể tập trung cao độ thi đấu suốt hai ván.
Bóng đột biến của Sở Hựu quả thật đã làm tiêu hao không ít sức lực của Tùy Hầu Ngọc.
Hầu Mạch ở gần phía sau cũng thấy được bờ môi trắng bệch của Tùy Hầu Ngọc mới sốt ruột đánh bốn quả bóng cao, chuẩn bị giúp Tùy Hầu Ngọc chia sẻ một chút gánh nặng.
Tùy Hầu Ngọc lấy khăn mặt, tựa vào ngực Hầu Mạch nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian ngắn.
Xung quanh vang lên tiếng thét chói tai, còn có tiếng huấn luyện viên Vương hỏi thăm, cậu không nghe thấy gì cả, chỉ muốn được yên tĩnh.
120 giây, bọn họ chỉ có một khoảng thời gian như vậy để nghỉ ngơi mà thôi.
Hầu Mạch cần dùng khoảng thời gian này để Tùy Hầu Ngọc ổn định lại.
Huấn luyện viên Vương đứng lên hỏi thăm: “Sao rồi?”
“Sau khi tập trung lực chú ý cao độ thì bị đau đầu.”
“Tiếp tục được không?”
Hầu Mạch trả lời thay Tùy Hầu Ngọc: “Được.”
Tùy Hầu Ngọc tuyệt đối sẽ không bỏ thi vì bị đau đầu, bọn họ chỉ còn đấu một ván nữa thôi.
Thi đấu lại bắt đầu, Hầu Mạch đánh thức Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc đứng dậy vỗ vỗ mặt, đứng ở đường biên cuối hoàn hồn.
Sau khi bắt đầu đánh lại lần nữa, Tùy Hầu Ngọc dần dần không theo kịp nhịp điệu của Sở Hựu nữa.
Sở Hựu nhìn như sẽ xoay vợt nhưng cuối cùng lại đánh một quả bóng qua lưới một đoạn ngắn. Quả bóng này sau khi qua lưới thì rơi xuống, Tùy Hầu Ngọc đứng cách lưới khá xa nhận ra, chạy tới muốn đánh bóng lên nhưng không đuổi kịp, bóng rơi xuống ngay sát rìa vợt của cậu.
Cậu dừng lại ở trước lưới một lát, xoay người quay lại vị trí của mình đứng vững, chuẩn bị đón quả bóng tiếp theo.
Sở Hựu phát bóng.
Tùy Hầu Ngọc đứng trước lưới chặn đánh xong, Hà Thị Bích đánh lại một quả bóng ngắn, tốc độ lập tức chậm lại.
Tùy Hầu Ngọc vung vợt vụt bóng, lại nhìn thấy Sở Hựu đứng ở trước lưới nhảy lên đánh một quả bóng cao.
Bóng cao của Sở Hựu luôn là như vậy, điểm rơi cách lưới rất gần, sau đó bay ngang ra ngoài sát lưới. Đường đi và góc độ của bóng đều làm cho đối thủ không thể vung vợt đập, muốn đánh lên nhưng không thể nào ngăn được bóng.
Tùy Hầu Ngọc nghiến răng đuổi tới, nhanh chóng đánh trả, lại đánh bóng vào lưới.
Trong phút chốc, Tùy Hầu Ngọc cảm thấy hơi hoảng hốt. Cậu nhìn thấy Hầu Mạch đi về phía cậu, nâng mặt cậu lên, áp trán hắn vào trán cậu: “Đừng nóng vội, bình tĩnh lại đi.”
“Ừm!” Cậu hoàn hồn trong nháy mắt, gật đầu theo.
Sau khi đã đứng vững, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hầu Mạch đang giơ tay ở sau lưng, lại là rất nhiều dự đoán.
Hầu Mạch định sử dụng những phán đoán của mình để chỉ đường đi cho Tùy Hầu Ngọc, như vậy cũng làm cho Tùy Hầu Ngọc nhẹ nhõm hơn một chút.
Hầu Mạch bắt đầu dự đoán từ khi nhìn thấy ánh mắt của Sở Hựu và Hà Thị Bích đang nhìn sang phần sân của bọn họ, chỉ một chút biểu hiện tâm lý thôi cũng có thể sẽ phát huy tác dụng.
Sau khi xác định xong phương hướng phát bóng của Sở Hựu, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc cùng di chuyển theo vị trí mà Hầu Mạch chỉ định, phối hợp hoàn hảo.
Dường như muốn lặp lại thành công của mình, Sở Hựu lại sử dụng góc độ bóng rất xảo trá, bóng ở ngay trước lưới bay nghiêng ra ngoài.
Lần này Tùy Hầu Ngọc đuổi kịp, đứng ở một bên sân bóng ngả cơ thể về phía trước vung vợt đánh. Bóng vẽ lên một nửa đường cung ở trên lưới rồi bay qua, sau khi rớt xuống ở bên trong thì bắn ra ngoài.
Sở Hựu không đuổi theo kịp.
Tùy Hầu Ngọc quả thật hơi mệt mỏi, nhưng tổng cộng khoảng thời gian cậu mệt chưa đến mười phút.
Từ lúc nghỉ ngơi đến bây giờ cậu đã điều chỉnh xong, tốc độ khôi phục rất đáng sợ.
Cậu đã trở nên bình tĩnh lại, chỉ hơi mệt rã rời mà thôi.
Hầu Mạch lại bắt đầu kêu cậu: “A a a! Ngọc ca!”
“Ngậm miệng đi.” Cậu giơ vợt lên hướng về phía Hầu Mạch cảnh cáo.
Hầu Mạch ngậm miệng im lặng ngay lập tức.
Tùy Hầu Ngọc lại cười, nhảy mấy cái tại chỗ, hoạt động vai để khôi phục trạng thái của cơ bắp.
Lượt phát bóng của Hà Thị Bích có thể xem như là nhược điểm của đội bọn họ.
Hà Thị Bích phát bóng không quá giỏi, chỉ cố gắng đánh nhanh để Sở Hựu dễ đánh trả lại.
Năng lực dự đoán của Hầu Mạch là khắc tinh của hắn, Hầu Mạch có thể dự đoán được hướng hắn phát bóng và đường chạy của hắn, nếu Sở Hựu không đột nhiên xuất hiện gây rối, Hầu Mạch có thể ngay lập tức tiếp bóng ngay.
Thi đấu đến ván thứ ba rồi, đương nhiên Sở Hựu tự nhiên biết điểm này, cho nên lần nào Sở Hựu cũng sẽ xuất hiện ở trước lưới, đột ngột chặn ngang quả bóng Hầu Mạch đánh trở về.
Năng lực chặn đánh ở trước lưới của Sở Hựu rất mạnh, có thể dự đoán trong chớp mắt rồi đột nhiên ra tay, thậm chí còn không đánh theo lối bình thường.
Người ngoài còn để ý đội hình, hai người đứng riêng hai chỗ, nhưng xưa giờ Sở Hựu chưa bao giờ không quan tâm. Đây cũng là nguyên nhân mà Hầu Mạch không đoán trước được đường đi bóng của Sở Hựu. Người này chơi quá thiếu tổ chức, không phải là người đánh đôi, chủ nghĩa cá nhân rất mạnh.
Nhưng khi hắn cùng cộng tác với Hà Thị Bích, khi đó chủ nghĩa cá nhân như vậy lại trở thành ưu điểm.
Hầu Mạch và Sở Hựu đọ sức đánh bóng ngắn ở trước lưới. Tennis mà đánh như bóng bàn, tốc độ cực nhanh, động tác như đang được tua nhanh.
Người xem trên khán đài không nhìn kịp, thậm chí ánh mắt còn không đuổi theo bóng kịp, nhưng tuyển thủ trên sân lại có thể đón bóng đồng thời đánh trả lại một cách chuẩn xác.
Sau khi số lần đánh bóng trở nên nhiều hơn, trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Hôm nay người đến xem thi đấu rất nhiều, dù sao trên mạng cũng xuất hiện tin tức hôm nay là chung kết giữa các tuyển thủ, bọn họ đều muốn xem kết quả cuối cùng.
Tới xem thật rồi thì không khỏi cảm thán chuyến đi này không tệ chút nào, hôm nay trận đấu này đã làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Thi đấu thanh thiếu niên mà lại làm cho bọn họ phấn khích như thể thi đấu quốc tế.
Tuyển thủ hai đội đều không yếu, cũng có thể nói đều là đội mạnh. Cái bọn họ đấu là tính ổn định của mỗi bên, ngoài ra còn có ai có thể khắc chế đối phương hơn.
Đương nhiên, ở đây cũng có những người đến xem để hóng hớt để xem thử tuyển thủ ngoài đời thật có đẹp trai thật không.
Sau khi đến thì đột nhiên phát hiện ra không phải là bọn họ chỉnh sửa ảnh mới đẹp trai, người thật còn đẹp trai hơn cả hình nữa. Sau khi tới chỉ nhìn bốn tuyển thủ này thôi cũng đã vô cùng thỏa mãn.
Chỗ chết người nhất là sao hai đứa bé này phát đường liên tục vậy!
Thì ra đánh đôi tennis ngọt ngào như vậy à?!
Thi đấu đến ván thứ ba, mỗi bên đều đột phá thành công một lần, chuyển sang tie-break.
Sở Hựu cầm bóng tennis nhìn sang hai đối thủ đối diện, cứ cảm thấy hình như mình và đồng đội không hề khích lệ nhau chút nào, thế là quay đầu lại muốn Hà Thị Bích cũng khích lệ mình một chút.
Kết quả vừa quay đầu lại hắn đã thấy khuôn mặt xụ hận không thể giết hắn diệt khẩu của Hà Thị Bích, bèn chần chừ một lát rồi gượng gạo quay đầu lại tiếp tục chuẩn bị.
Không nghĩ tới Hà Thị Bích lại đi đến gần hỏi: “Cậu cũng muốn áp trán hả?”
Sở Hựu tưởng tượng ra cảnh đột nhiên bị Hà Thị Bích dán lại gần, nhìn cặp mắt hung thần ác sát ấy ở khoảng cách gần sát thì lắc đầu cự tuyệt: “Được rồi, không cần đâu.”
“Ò…” Hà Thị Bích lại trở về vị trí của mình.
Lần này Sở Hựu đánh bóng vẫn rất xảo trá, Hầu Mạch bước nhỏ về sau rồi mà vẫn không đủ, cuối cùng phải ngồi bệt hẳn xuống mặt đất thì mới có chỗ để vung vợt đánh bóng lại.
Vào lúc như thế này, chắc chắn là Sở Hựu đang nhìn chằm chằm Hầu Mạch đánh.
Hầu Mạch chống một tay xuống đất, còn chưa đứng dậy mà một quả bóng khác đã tới thì nhích hẳn sang chỗ khác ở trên đất ngồi đánh tiếp.
Hầu Mạch ngồi như thế đánh trả ba lần rồi mới đứng dậy, cảnh tượng rất chật vật làm cho người xem bật cười.
Nhiễm Thuật vốn xụ mặt cả buổi vì căng thẳng, xem đến đây thì bật cười: “Mông sắp mài ra lửa rồi.”
“May là sân không phải sân nhựa màu đỏ, nếu không bây giờ cậu ta sẽ có đít khỉ.”
Nhiễm Thuật tưởng tượng ra hình ảnh đó một chút đã bật cười thật to, thật lâu vẫn không ngừng lại.
Trong tie-break, sau khi đạt được sáu điểm thì sẽ đổi sân.
Nhiễm Thuật thấy thì hơi lo lắng, phàn nàn với Tô An Di đang ngồi ở bên cạnh: “Như thế này khổ quá, tớ thấy Ngọc ca sẽ không chịu nổi!”
“Ừm, kéo dài lâu như vậy rất khó cho cậu ấy.” Tô An Di cũng đau lòng theo.
Tùy Hầu Ngọc là loại sẽ cúp tiết khi đi học, làm một chuyện trong thời gian dài sẽ cảm thấy nôn nóng, có thể kiên trì đánh tennis như vậy đã làm cho bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Sở Hựu lần nữa đánh bóng vào lỗ hổng giữa Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch lỗ hổng chỗ. Hai người đồng thời chạy về phía bóng, cơ thể khá cao của Tùy Hầu Ngọc đột nhiên lùi về nhường bóng Hầu Mạch, trở về vị trí của mình.
Hầu Mạch vung vợt đánh trả, Hà Thị Bích trùng hợp ở gần, đánh bóng đúng vào vị trí thoải mái nhất cho Tùy Hầu Ngọc.
Hắn đang bắt chước phương thức hỗ trợ của Hà Thị Bích.
Hầu Mạch lại tạo cơ hội cho Tùy Hầu Ngọc.
Sau khi lặp đi lặp lại mấy nhịp, Tùy Hầu Ngọc đứng ở trước lưới đánh nhẹ một cái, sau khi bóng qua lưới rồi thì không nảy lên nữa.
Ghi điểm.
Đặng Diệc Hành xem đến đây thì kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Cú đánh này!”
“Sao thế?” Nhiễm Thuật không hiểu gì hỏi.
“Lúc trước Đại sư huynh đánh đơn với Ngọc ca, Đại sư huynh đã dùng cú đánh này làm Ngọc ca đánh hụt, bây giờ Ngọc ca đã học được rồi.”
“Không phải chỉ là đánh nhẹ thôi à?” Bây giờ Nhiễm Thuật đã hiểu ra một chút, cảm thấy quả bóng này không có gì đặc biệt.
“Xoay tròn kìa! Không thấy bóng không nảy lên à? Đây là bóng mà Đại sư huynh thường dùng.”
“Ò…”
Hầu Mạch nhảy nhót bên người Tùy Hầu Ngọc, nói: “Ngọc ca, em đã khắc sâu anh ở trong lòng rồi đúng không? Khắc sâu đến nỗi nhớ kĩ được chiêu thức của anh…”
“Em thù khá dai.”
Hầu Mạch trong nháy mắt không nhảy nữa: “Chúng ta tiếp tục thi đấu thôi.”
“Được.”
Đến thời khắc mấu chốt rồi, hai bên đều đánh rất hăng.
Điểm số của hai bên cũng tăng lên nhiều, đây là điều không thường thấy trong một trận đấu đôi nam.
Dù đã đến cuối trận nhưng tốc độ và sức bóng vẫn không hề yếu đi.
Khi Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đang chắn ở trước lưới, Sở Hựu nhắm đúng thời cơ đánh một quả bóng cao vụt ra sau lưng hai người.
Tùy Hầu Ngọc chạy ra phía sau đuổi theo, đưa lưng về phía lưới giơ vợt lên đánh lại, trong lúc cậu nhảy lên thì góc áo bị lật lên, trong nháy mắt cậu rơi xuống đất có thể nhìn thấy sơ sơ vòng eo mảnh mai trắng nõn.
Động tác rơi xuống đất của cậu nhẹ nhàng như một động tác nhảy, nhẹ nhàng thả người nhảy lên, trong tay còn đang cầm chắc vợt tennis.
Cậu vừa đứng vững lại thì đã nhìn thấy Hầu Mạch đang chạy về phía cậu, hình như là đang đuổi theo bóng, còn giơ tay hình chữ V với cậu.
Cậu nhanh chóng hiểu ý, trong lúc Hầu Mạch chạy tới thì nhấc vợt lên, đánh một quả bóng cao.
Hầu Mạch đang hỗ trợ cậu, trông thì cứ như Hầu Mạch muốn đánh quả bóng này nhưng thật ra là Tùy Hầu Ngọc sẽ khống chế, nếu cậu không đủ thông minh hoặc không giỏi vận dụng chiến thuật, rối loạn thì đều sẽ hiểu sai ý.
Nhưng Tùy Hầu Ngọc hiểu ra trong nháy mắt.
Quả bóng cao này được đánh vào rất sâu, bay thẳng đến vị trí đường biên cuối cùng, cuối cùng chạm vạch rồi bay ra ngoài sân.
Tất cả mọi người nín thở nhìn về phía màn hình lớn chờ chiếu lại.
Sau khi nhìn thấy kết quả là ở trong sân Tùy Hầu Ngọc mới kinh ngạc thốt lên lên một tiếng: “A a!”
Trong chớp mắt này, dường như không còn ngôn ngữ nào nữa.
Lần này không phải là Hầu Mạch chạy sang ôm cậu chúc mừng mà là cậu chủ động chạy về phía Hầu Mạch, hai chân nhấc lên kẹp quanh hông Hầu Mạch, ôm đầu hắn, hôn lên trán hắn một cái.
Hầu Mạch còn đang nhìn màn hình lớn thì Tùy Hầu Ngọc đã đột nhiên nhào tới, hắn chỉ bất giác tiếp được.
Sau đó hắn bị hôn đến mức trong lòng rộn rã, mỉm cười theo.
Thắng rồi.
Hà Thị Bích và Sở Hựu làm được, bọn họ cũng làm được.
So với đối phương, bọn họ còn có thêm một đội hình toàn năng.
Tiếng hoan hô vang vọng khắp sân, giống như muốn thổi bay cả trần nhà của sân thi đấu.
Đồng đội và huấn luyện viên thét lên, người xem reo hò, thậm chí là lời khen đến từ những đội đối thủ cũ, tất cả các âm thanh lộn xộn hòa vào nhau.
Tùy Hầu Ngọc vui vẻ nhảy cẫng lên như một chú chim, trái tim cũng muốn bay theo.
Hầu Mạch tương đối tỉnh táo, ôm Tùy Hầu Ngọc đi qua lưới bắt tay với Hà Thị Bích và Sở Hựu.
Lúc này Tùy Hầu Ngọc mới phản ứng lại, nhảy xuống mặt đất bắt tay với đối phương.
Hà Thị Bích nói rất chân thành: “Các cậu chơi không tệ.”
“Các cậu cũng rất giỏi.” Đây là lời khen đến từ Tùy Hầu Ngọc.
Bắt tay xong, bọn họ đi về phía đồng đội.
Tô An Di lúc nào cũng bình tĩnh đang khóc như một người rất mau nước mắt. Cô nhanh chóng dùng mu bàn tay lau nước mắt đi rồi đưa khăn mặt và nước chanh cho bọn họ.
Hầu Mạch đẩy lại: “Chúng tôi đi kiểm tra nước tiểu đã.”
“Ừm!”
Tùy Hầu Ngọc nhìn Tô An Di hỏi: “Cậu khóc cái gì?”
“Không biết, không nhịn được…” Tô An Di trả lời xong ngẩng đầu lên đến, thế nhưng nước mắt vẫn là không nhịn được, cô chỉ có thể dùng tay phí công phẩy phẩy.
Nhiễm Thuật thì đến bên cạnh Tùy Hầu Ngọc nhảy một điệu hơi quê mùa, là điệu nhảy ngu ngốc nổi tiếng gần đây mà trước giờ Tùy Hầu Ngọc luôn không thích.
Nhưng lần này cậu lại phối hợp với Nhiễm Thuật, hai người nhảy chung mấy lần rồi cậu mới đi kiểm tra nước tiểu với Hầu Mạch.
Đi vào hành lang rồi Tùy Hầu Ngọc mới vịn tay Hầu Mạch hỏi: “Môi em trắng lắm à?”
Tùy Hầu Ngọc là người có môi hồng bẩm sinh, nếu môi trắng bệch sẽ thấy được rất rõ ràng.
Hầu Mạch gật nhẹ đầu: “Trắng.”
“Hơi nhức đầu, nhưng cũng không có vấn đề gì.”
“Nếu mệt quá thì chiều không cần phải đi xem anh thi đấu đâu, đối thủ đó anh gặp mấy lần rồi, yếu lắm.”
“Phải đi!” Tùy Hầu Ngọc vẫn còn đang cười, bước chân rất nhẹ nhàng: “Chồng em thi đấu em phải đi chứ.”
Mới đầu Hầu Mạch không để ý, đi hai bước rồi mới đột nhiên phản ứng lại, tiến tới hỏi: “Em gọi anh là gì?”
Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: “Lời hay không nói hai lần.”
“Dm, tổ tông à, em nói lại một lần nữa đi, anh sẽ vui hơn được hạng nhất nữa.”
Tùy Hầu Ngọc vẫn lắc đầu, nghĩa là không chịu.
Hầu Mạch chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sao khi nãy lại không ghi âm nhỉ.
Chung kết đánh đơn nam của Hầu Mạch diễn ra ngay xế chiều ngày hôm đó. Hắn phải đấu hai trận một ngày, cũng may lúc hắn ra sân thì trời đã chạng vạng tối nên có đủ thời gian để nghỉ ngơi.
Cũng vì hắn là một tuyển thủ trẻ có nhiều thể lực, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Lần này, Tùy Hầu Ngọc cũng có thể ngồi tại ghế sa lon cho đồng động xem thi đấu, giữa trưa cậu được Hầu Mạch dỗ ngủ một giấc, bây giờ đã tốt hơn nhiều, không còn nhức đầu nữa.
Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch ra trận. Dáng người hắn thon dài, làn da chói mắt ở dưới ánh đèn sân thi đấu, khóe mắt hướng xuống dưới. Hắn có một đôi mắt cười, mỗi lúc nhìn người trông giống như đang cười mỉm vậy.
Thật ra hắn rất ít khi tha thiết chân thành mỉm cười với người ta nhưng gặp ai cũng cười. Trước kia hắn chỉ cười giả trân, bây giờ mới là cười rất xán lạn.
Hắn đeo ba lô trên người, trong tay cầm vợt, lúc đi đường tỏa ra toàn bộ khí chất như một ngôi sao lộng lẫy nhất ở trong sân bóng.
Tùy Hầu Ngọc phát hiện chỉ nhìn một cách tùy tiện như vậy thôi mà trái tim cậu đã rung động rồi.
Quả nhiên, đây là thích nhỉ.
Hầu Mạch đi về phía bọn họ nghe huấn luyện viên Vương chỉ đạo trước vài câu.
Thi đấu sắp bắt đầu, Hầu Mạch đi đến bên người Tùy Hầu Ngọc nói: “Anh đi thi đấu đây.”
“Ừm, chồng em cố lên.”
“Ừm.” Hầu Mạch cầm vợt xoay người đi về phía sân thi đấu, nụ cười tươi đẹp như một ngày nắng chói chang.
==========
Hết chương 124