Tên tôi là Tô Mộng, sinh viên năm ba chuyên ngành pháp y học viện cảnh sát.
Kể từ khi tôi chạm vào một cái xác cổ ngàn năm, vận mệnh của tôi đã thay đổi rất lớn, tôi lại bị một thi thể trong quan tài cưỡng ép!
Hôm ấy cục văn vật vận chuyển đến một thi thể được khai quật từ mộ cổ, kèm theo đó là chiếc quan tài bằng đá nặng trĩu, kêu pháp y trong trường phẫu thuật để giám định trước, tôi làm trợ thủ đứng bên cạnh.
Các nhân viên đeo bao tay vải đồng tâm hiệp lực đẩy nắp quan tài ra, để lộ xác chết nằm trong quan tài. Tôi chỉ nhìn thoáng qua mà đã cả kinh đứng ngây ra như phỗng.
Trong quan tài không phải là thi thể đã thối rữa đen thui, mà là thiếu niên ngũ quan thanh tủ như ngọc, lông mày như viễn sơn u buồn nhíu lại. Cậu ấy chỉ khẽ nhắm mắt, giống như đang ngủ say vậy. Ngón tay như đũa ngọc đan vào nhau, đặt trên thắt lưng thêu rồng bằng chỉ vàng, đeo một cặp ngọc bội phượng hoàng tinh xảo vô cùng. Cậu ấy mặc đồ liệm màu trắng, mái tóc đen nhánh như mực được buộc lên bằng Tử Kim Quan, chân mang giày viền vàng.
Sau khi mở nắp quan tài, làn da của cậu ấy bất ngờ bại lộ trong không khí, nhưng không hề bị oxy hóa, trơn bóng đến mức khiến người sống cũng hâm mộ. Đây không phải là tử thi, rõ ràng là một sinh mệnh cơ mà!
“Đứng ngây ra đấy làm gì? Đưa dao phẫu thuật cho tôi! Tô Mộng, em chịu khó nhìn đi, có lẽ đây chính là phát hiện quan trọng nhất của ngành khảo cổ học và giải phẫu học đương thời!” Thầy giáo đeo khẩu trang có vẻ rất kích động, ánh mắt sáng ngời, cuồng nhiệt nhìn thiếu niên nằm im lặng trong quan tài đá.
Tay tôi cầm dao giải phẫu hơi cứng đờ, đã bắt đầu tưởng tượng cảnh thảm thiết khi thiếu niên này bị mổ rách bụng, khẩn trương chảy mồ hôi, ngón tay run lên, dao phẫu thuật sắc bén lại bị rơi vào quan tài đá…
Lưỡi dạo lướt qua gương mặt của thiếu niên trong quan tài, cứa rách da mặt cậu ấy. Dung nhan trắng nõn như mỡ bò bị cứa rách một đường, vết thương không đổ máu mà tràn ra thứ gì đó đen thui như sóng triều.
Tôi căng thẳng đến mức ánh mắt hơi mơ hồ, cố gắng mở to mắt nhìn mấy lần mới nhìn rõ. Đó là từng con sâu dài nhỏ quấn quýt lấy nhau, hình thành một cục tối om. Đúng lúc này, mùi hương kỳ lạ tràn ngập trong không khí, vô cùng nồng nàn, giống như hoa tường vi thối rữa, vừa thơm vừa có mùi thối của thi thể. Mùi hương dần dần lan truyền trong không khí, tràn ngập phòng giải phẫu.
Tôi cúi đầu, chuẩn bị tinh thần nghe mắng, nhưng mãi mà không nghe thấy động tĩnh gì. Dần dà tôi thấy người chung quanh đều đã lặng lẽ ngã trên mặt đất. Nhìn những người ngã trên sàn nhà này, đầu óc tôi trống rỗng, sống lưng lạnh buốt.
Có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người đều gục ngã?
Đột nhiên, thiếu niên trong quan tài mở mắt, đó là đôi mắt không có tiêu cự, không có tròng trắng, cũng không có con người đen.
Sắc trời bên ngoài tối om, mấy ngọn đèn trong phòng phẫu thuật đồng thời lập lòe một chút. Chỉ trong chớp mắt, thân thể tôi đã mướt mồ hôi lạnh, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Tôi đứng tại chỗ, chân bị rút gân, bỗng thấy thiếu niên kia đột nhiên ngồi dậy, vết thương bị dao phẫu thuật cứa qua trông rất dữ tợn.
Xác chết vùng dậy! Thi thể ngàn năm chôn trong cổ mộ này lại sống!
Tôi rùng mình. Thi thể ngàn năm không chỉ còn sống mà vươn bàn tay trắng bệch ra từ quan tài đá, cầm viền quan tài, cất giọng nói lạnh lùng tà ác: “Các người muốn mổ bụng ta đúng không?”
Tôi chỉ là sinh viên thực tập thôi! Tôi chỉ bị kêu tới làm trợ thủ, làm cu li thôi! Tôi bị oan!
Nhưng tôi sợ tới mức nửa chữ cũng không nói nên lời, hoàn toàn không có gan giải thích cho mình, cả căn phòng tràn đầy tiếng hàm răng của tôi va vào nhau lập cập. Tôi lùi lại một bước theo phản xạ, vấp trúng bàn phẫu thuật đằng sau. Tôi chạm vào bàn phẫu thuật, liều lĩnh trèo lên, chuẩn bị cướp đường chạy từ bàn phẫu thuật này. Dù gì đi chăng nữa, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Tôi vụng về trèo lên bàn phẫu thuật, cổ tay bỗng bị một bàn tay lạnh lẽo như nước đá giữ chặt, thứ gì đó nặng trịch đè lên người tôi. Tiếp xúc ở khoảng cách gần khiến khí lạnh như thấm vào tim tôi, thân thể tôi cứng đờ không thể nhúc nhích như bị đông cứng.
“Cô ngửi được mùi Mạn Châu Sa Hoa mà không ngất xỉu? Xem ra chính là người ta muốn tìm!” Thiếu niên đó cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt màu xanh thẫm lạnh lùng bễ nghễ nhìn tôi.
Ánh trăng lạnh chiếu lên bàn phẫu thuật, phản chiếu ánh sáng màu xanh thẫm quỷ dị trên mặt bên của thiếu niên đó. Tay anh bóp chặt cằm tôi, tóc dài màu đen rơi lên má tôi, tay còn lại đã cởi áo blouse trắng trên người tôi, sau đó thô lỗ cởi váy đầm của tôi xuống eo, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua xương quai xanh của tôi, xuống dưới phần bụng của tôi…
Danh Sách Chương: