Mục lục
Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ánh mắt của tôi nhìn về phía Tư Mã Thanh, cô ta dùng thân thể của Cố Lan hai tay ôm ngực, lạnh lùng cao ngạo nói: “Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi vẫn luôn âm thầm bảo vệ các cô. Nhìn thấy các cô ở trên xe, đạo trưởng Mã đã dùng mai rùa để bói toán, thời gian các cô gặp chuyện không may tương đối sát nút, tôi chỉ có thể mượn thân thể của Cố Lan.”

Tôi đại khái đã hiểu được ý của Tư Mã Thanh, đạo trưởng Mã đã tính ra chúng tôi sẽ gặp phải chuyện xui xẻo ở một thời điểm đặc biệt nào đó. Giản Dương biết được, liền bảo Tư Mã Thanh đến giúp chúng tôi, Tư Mã Thanh nhìn thấy chúng tôi lên xe, không còn cách nào khác để theo kịp, nên đã mượn thân thể của Cố Lan.

Nhưng mà…

Người đại diện âm dương cũng có thể giống như quỷ, chiếm hữu thân thể của người còn sống hay sao?

Tôi nhìn khuôn mặt tiều tụy của Cố Lan, dù sao vẫn cảm thấy rất đau lòng, cô ấy bị như vậy tất nhiên sẽ bị tổn hại đến dương thọ. Tôi giận Tư Mã Thanh mà không dám nói gì, tuy rằng cô ta làm quá mức, nhưng dù sao cũng đã cứu chúng tôi.

“Hiện tại, chúng ta nên làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì để quay trở về?” Tôi không có lý lẽ để trách móc Tư Mã Thanh, chỉ có thể ngẩng đầu hỏi Giản Dương nên làm gì để rời khỏi nơi quỷ quái này, vết thương trên mặt Âu Vỹ không thể tiếp tục trì hoãn.


Hiện tại cô ấy đang dựa vào sự dìu đỡ của Tống Tâm, trước mắt có thể đứng thẳng, nhưng mà vẫn cúi gục đầu xuống. Một bàn tay bưng lấy khuôn mặt bị thương, toàn thân đều đang run rẩy, miệng không ngừng nhắc: “Hủy mặt, tớ bị hủy mặt… Đau quá, tớ muốn về nhà…”

Nghe vào khiến cho người ta cảm thấy trong lòng chua xót, chúng tôi cũng không nghĩ ra được cách nào để an ủi cô ấy.

Trong ánh mắt của Tư Mã Thanh đang chiếm hữu thân thể Cố Lan hiện lên một ý cười cổ quái: “Hai người cậu Giản và đạo trường Mã, chắc hẳn là dùng linh hồn để đi tới U Đô. Rừng cây kia chính là con đường nhất định phải đi qua để tiến vào U Đô, cô có nhìn thấy sợi dây màu đỏ trên tay của bọn họ không? Tô Mộng, hai người bọn họ chỉ tới hai tiếng là có thể trở về, nhưng lại không có cách nào mang chúng ta quay trở về.

“Cô Tư Mã, cô nói bậy bạ gì vậy, tôi là đến vì mấy người cô ấy.” Vòng tay ấm áp của Giản Dương mặc dù có chút gầy yếu, nhưng lại giống như dùng hết tất cả khí lực, giống như muốn cơ thể tôi nhập vào trong cơ thể của anh ấy.

Tôi bị Giản Dương ôm lấy, có chút không được tự nhiên, cái ôm ấm áp của anh ấy khiến cho tôi cảm giác bản thân giống như đang đứng ở bên cạnh vách núi đen. Có một loại nguy hiểm không thể giải thích được đang tiến đến gần, làm cho trong lòng tôi thoáng phát lạnh.

Nhưng tôi cũng không dám đẩy anh ấy ra, về nguyên tắc, tôi là vị hôn thê của anh ấy, tôi hẳn phải tin tưởng anh ấy. Anh ấy tới để cứu chúng tôi, chứ không phải để làm chúng tôi bị thương.

Tư Mã Thanh nhíu mày: “Nếu trong vòng một nén nhanh anh không quay về, thì có thể vĩnh viễn không thể trở về. Tôi thật muốn nhìn xem, anh có biện pháp nào có thể mang tất cả bọn họ quay về.”

Trên mặt cô ta đều là dáng vẻ anh cầu xin tôi đi, thật giống như là đang chờ đợi Giản Dương cầu xin cô ta giúp đỡ.

Nghe được những lời nói của Tư Mã Thanh, tôi đột nhiên giật mình, trong lòng cảm thấy được có gì đó không thích hợp.

Bọn họ dùng linh hồn để đi vào U Đô?


U Đô là nơi của người chết, có thể tới đó đều là các vong hồn giống như người chết. Nếu Giản Dương và đạo trưởng Mã muốn đi vào nơi này, nhất định phải đồng hóa thành người của nơi này, mới có thể trà trộn vào đây. Bốn người tôi và mấy người Tống Tâm, đều là dùng thân xác để lái xe taxi tới U Đô, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tầm mắt của tôi tập trung nhìn, liền nhìn thấy sợi chỉ đỏ trên cổ tay Giản Dương, trái tim đập hỗn loạn.

Sợi chỉ đỏ này chứng minh rằng người của Giản Dương vẫn còn ở dương gian, chỉ cần đi theo sợi chỉ đỏ, linh hồn của anh ấy có thể trở lại bên trong thân thể. Trải qua cuộc sống giống như một người bình thường, mà mấy người chúng tôi thì lại khó nói.

Trái tim tôi đập loạn, hoàn toàn là bởi vì hoảng hốt, quan điểm trước đây của tôi là sau khi người ta chết đi, sẽ không có khả năng quấy rầy của con người trên dương gian.

Vậy có phải ba người chúng tôi đã chết rồi hay không?

Trong phút chốc này, đối với việc Gian Dương đã làm ra những chuyện như vậy vì tôi, tôi rất cảm động, lại càng không muốn làm liên lụy đến anh ấy. “Giản Dương, em… Em cảm thấy anh tốt nhất vẫn nên quay trở về. Sinh hồn ở lại U Đô quá lâu, sẽ hấp thu rất nhiều âm khí…”

“Anh sẽ không đi tiểu Mộng…” Giản Dương dịu dàng ôm lấy sau gáy tôi, sau đó thấp giọng nói bên tai tôi: “Đạo trưởng Mã đã chuẩn bị xe âm phủ xong xuôi, có thể đưa nhóm các em trở về.”


Xe âm phủ?

Đầu của tôi thật vật vã cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay của Giản Dương, mới nhìn thấy một ngọn lửa màu xanh âm u đang từ từ xuất hiện trong không khí. Bên trong ngọn lửa chậm rãi xuất hiện một chiếc xe thể thao zhizha, giống như quá trình đảo ngược lại một tờ giấy bị thiêu đốt.

Chiếc xe kia theo ngọn lửa bốc cháy, càng đốt lại càng nhiều.

Tống Tâm cuối cùng cũng lên tiếng: “Ở trên dương gian có người đốt vàng mã cho chúng ta, tớ… Chúng ta hình như… Hình như đã chết! Nếu không chiếc xe này sẽ không thể nào bị đốt tới nơi này!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK