Lúc Đào Tử quay lại mang theo hai chiếc dù, cậu ta đã thu hồi lại ánh mắt sâu thẳm đó, như thể người có khuôn mặt đỏ bừng vừa rồi không phải là cậu ta.
Khoác lác thế này, sao không cảm thấy suy nghĩ như một con bò được!
“Dù của chị nè.” Đào Tử đưa dù sang cho tôi.
Đôi giày trước đây của tôi đã bị rách tả tơi, quần áo cũng không phải nguyên một bộ.
Bây giờ trên người đang mặc lại bộ đồ của người xưa hay mặc, phía trên còn thêu hoa văn rất đẹp.
Một chiếc váy ngắn màu trắng trơn, áo choàng đen ở bên trên.
Dưới chân cũng là đôi giày thêu màu trắng, có kích thước phù hợp để mang vào chân.
Nhưng tôi không học giỏi môn lịch sự cho lắm, không thể nhìn ra được cụ thể là trang phục thời nào.
Đây là Quỷ Vực, mấy bóng đen đang đứng ngốc ở đây đều là âm hồn.
Âm hồn chết ở thời đại nào cũng có, quần áo và trang sức vô cùng phức tạp và kỳ quặc.
Bọn họ đã chuẩn bị cho tôi một bộ đồ cổ đại màu đen trắng, tuy nhiên cũng có nguyên do của nó.
Chỉ là bản thân tôi vẫn thích mang quần bò áo thun hơn, vì mang như thế khá là thoải mái.
Tôi tiện tay đứng trang điểm trước gương, cầm lấy một dải lụa màu trắng, cột tóc đuôi ngựa lên rồi đi ra ngoài.
Đào Tử và Nam Cung Trường Mặc đã cầm lấy dù, tôi thích sự yên tĩnh nên tự mình đi theo sau lưng bọn họ, vừa đúng lúc tôi không quen biết đường ở đây, cũng may có Đào Tử đi trước dẫn đường.
Bay lên trên đỉnh cao nhất, cùng hai bọn họ xuống núi, chắc chắn không thể nào kích động hơn khi nhảy khỏi vách núi này.
Thân hình bé nhỏ của Đào Tử bắt lấy tôi và Nam Cung Trường Mặc, nếu không cả hai có thể đã tan thành bụi phấn luôn rồi.
Chỉ có thể dọc theo con đường núi này mà đi, đường đi rất trơn trượt, trên người Nam Cung Trường Mặc gần như không còn gì cả.
Đi đường cũng không vững, toàn dựa vào Đào Tử mà cầm lấy ô, dìu dắt nhẹ nhàng tựa như nước.
Toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của nó dính chặt Nam Cung Trường Mặc ở bên hông, cánh tay của Nam Cung Trường Mặc kẹp lại ngay ngực, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: “Chồng ơi, anh thật là đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.
Anh là nam thần của em, từ trước đến giờ em chưa thấy ai đẹp trai hơn anh cả.
Chồng ơi… mũi của anh cao thật dấy… người ta có thể sờ thử mũi của anh không?”
“Được.” Nam Cung Trường Mặc không hề từ chối Đào Tử, đối với Đào Tử lại có một loại ấm áp khác.
Không từ chối, cũng không bài xích, nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận.
Đi được mấy bước đến cổng, Nam Cung Trường Mặc đột nhiên nói: “Nếu như em gặp người khác đẹp trai hơn tôi, thì có phải… có phải em sẽ rời xa tôi không?”
“Đẹp trai hơn anh…” Đào Tử gần như có chút suy tư, nó nắm lấy cánh tay Nam Cung Trường Mặc, không biết chán mà đơn thuần nói: “Nếu như còn đẹp trai hơn, đương nhiên càng tốt hơn, Đào Tử thích nhất mấy anh đẹp trai.”
Bóng lưng gầy gò của Nam Cung Trường Mặc bỗng nhiên run lên, dường như không khí xung quanh cậu ta trở nên lạnh lẽo hơn, bước chân cũng chậm lại: “Đào Tử, nếu như em vẫn thích anh đẹp trai khác vậy thì đừng đi theo tôi nữa mới phải.”
Ghen…
Ghen sao?
Tôi ở phía sau âm thầm lo lắng cho Đào Tử, sao nó có thể đứng trước mặt Nam Cung Trường Mặc mà nói thích người đàn ông đẹp trai khác chứ.
Nam Cung Trường Mặc vì lý do gia tộc, một mình cô độc, không có được cảm giác gì gọi là an toàn.
Nếu như Đào Tử không phải là độc nhất vô nhị, sợ rằng cậu ấy sẽ không chấp nhận Đào Tử.
Ai biết được Đào Tử đang nắm dù, bay đến trước mặt Nam Cung Trường Mặc, vòng qua sau ôm lấy gáy của Nam Cung Trường Mặc rồi cụng trán vào một cái rõ kêu.
Miệng nó nở một nụ cười, lộ cả răng nanh: “Chồng ơi, Đào Tử sẽ không thích anh đẹp trai khác… hi hi… chồng à, Đào Tử biết anh đang thích Đào Tử.
Đóng cho anh một con dấu, sau này Nam Cung Trường Mặc chỉ là của một mình em thôi.”
Đúng làm âm hồn bày mưu tính kế!
Tôi cảm thấy não mình không chạy theo kịp Đào Tử, thế mà nó lại tính kế để Nam Cung Trường Mặc ghen.
Đến ngay cả mình đứng bên cạnh quan sát mà cũng bị lừa, dù sao tôi cũng cảm thấy Đào Tử rất đơn thuần, không ngờ người ngốc lại là tôi.
Thấy Đào Tử nâng dù che mưa lên, hai tay bấu chặt lấy cổ Mặc Trường Mặc.
thích chí ngủ trong lòng ngực của Mặc Trường Mặc.
Biểu cảm trên mặt Nam Cung Trường Mặc tôi không thể nhìn thấy, nhưng chỉ thấy cậu ta nhẹ nhàng nắm lấy cán dù che mưa.
Dưới cơn mưa nặng hạt, cảnh tượng này thật là ấm áp.
Không hay không biết đi cùng hai người bọn họ xuống núi.
Đường xuống núi toàn là sỏi đá gập ghềnh.
Nếu như đi đế giày thấp một chút thì sẽ giống như đang mát xa mấy huyệt vị.
Nhưng ở đây lại là nơi của linh thể, đường đi lại giống như chả có gì.
Ngược lại bọn họ còn bay được, không chạm chân xuống đất.
Đường dễ đi hay không đối với bọn họ mà nói đều giống nhau.
Trong thôn Huyền Đăng vẫn tồn tại một số hồn mà, chỉ là lúc trước náo nhiệt hơn.
Lúc này dường như rất vắng vẻ, chỉ có vài ba bóng đen qua lại.
Quay trở lại lúc trước vị trí của Thái Ất Tam Hào Lao, là một cái hố rất sâu, khổng lồ.
Chỉ là không còn nhìn thấy bóng dáng của Bạch Họa Chí nữa, nhìn kỹ thì mới phát hiện ra, cơ thể của anh ra đã chỉ còn lại là một bộ xương trắng.
Chỉ có đầu lộ ra ngoài, cả linh thể dường như đều đã bị ép khô hết rồi, khuôn mặt gầy gò chỉ còn lại lớp da khô, chẳng khác gì một cái xác khô được móc lên từ sa mạc.
Hốc mắt sớm đã hõm sâu vào, bờ môi cũng đã thối rữa.
Một hàm răng trắng vàng có chút lẻ loi lộ ra một nửa phía trên, thỉnh thoảng có còn dòi bò ra từ khoang miệng lúc nào không hay.
Thấy Bạch Họa Chí có kết cục như ngày hôm nay, thật sự trong lòng tôi không thể nói thành lời.
Không phải là đồng cảm mà có chút khó chịu.
Nhìn bộ xương mệt mỏi nằm dưới đất, tôi đoán có lẽ Bạch Họa Chí đã ở đây rất lâu.
Chất dinh dưỡng trong cơ thể từ nhà tù bước ra gần như đã bị hút khô, từ từ có lẽ cũng sẽ biến thành một bộ xương trắng.
Nghĩ lại trước đây có lẽ có rất nhiều linh thể như Bạch Họa Chí, đều chết dưới tay của Thái Ất Tam Hào Lao.
Lúc trước ở Quỷ Vực có tranh dấu, có lẽ cũng vô cùng nghiêm trọng.
Cho dù là dương gian hay âm phủ, đều có tranh đấu và thương vong để giành lấy cái lợi ích.
.
truyện đam mỹ
Cái gọi là công thành vạn cốt khô, đại khái chính là cảnh tưởng giống như trước mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại Thái Bạch đại nhân năm đó tính toán là một người có dã tâm làm rung chuyển trời đất, nếu không thì lập nên cái nhà tù lợi hại như thế để làm gì?
Mấy âm hồn ở trong thôn Huyền Đăng dường như rất hận cái đầu mới lộ ra, vây lấy xung quanh cái đầu, lúc thì dùng u hỏa để thiêu, lúc thì dùng móng vuốt để cào nát nó.
Bọn chúng hoàn toàn lơ lửng trên không, nhưng sẽ không vùi vào đống xương này.
Trận pháp của Thái Ất Tam Hào Lao không mở ra, cũng không có cái gì mà bảy bước thành lao, ngược lại tên Bạch Họa Chí này bây giờ bị giam cầm lại.
Âm hồn trong thôn Huyền Đăng rất hận anh ta, toàn bộ đều muốn nhào đến mà báo thù.
So với lối vào thôn lãnh lẽo thì nơi này náo nhiệt hơn nhiều.
Bạch Họa Chí kia cũng là một bộ xương cứng, điên cuồng gào thét: “Các người giúp cho bọn dân xảo trá, tên họ Lăng kia đã trở thành chủ nhân của các người nên mới dám làm như vậy với tôi.
Lăng Vũ Dương, anh đừng vội để tôi ra ngoài! Đào mộ tổ tiên em ruột của tôi lên, đốt cháy thân thể tu tiên của em tôi, khiến cho em tôi trở thành một bóng ma cô đơn, làm ra chuyện xấu xa như thế còn muốn tôi tha cho nhà của anh ta sao!”
Dường như anh ta đang nói lên nỗi oan ức của mình, tiếng kêu thảm thiết đó xuyên thấu trời dưới cơn mưa.
Tôi đứng bên cạnh lắng nghe, cũng hiểu được sâu sắc về hành động báo thù của anh ta với nhà họ Liên.
Cũng không biết nhà họ Liên quật bằng gió gì mà đào cả phần mộ của nhà người ta lên, đào lên thì cũng thôi đi.
Đầu lại bị cướp đi mất, không biết phải làm thế nào.
Thế mà lại đem xác con chó đốt trong quan tài, còn khiến cho tên cẩu hoàng đế kia biến thành một bóng ma.
Chả trách Bạch Họa Chí lại tức giận đến như thế.
“Hôm nay nhốt tôi trong tủ, nếu như có năm nào đó tôi có thể ra ngoài, dù chỉ là một ơn huệ nhỏ tôi cung sẽ bảo đáp!” Bạch Họa Chỉ rống lên, nhưng máy âm hồn trong thôn Huyền Đăng lại chế nhạo.
“Anh chỉ là ánh sáng của le lói, sao lại dám so sảnh với đại nhân Lăng Vũ Dương của tôi chứ!”
“Đúng vậy, anh ta vì anh em của anh ta, bỏ chúng ta vào thiêu chảy, hôm này coi như là đã bảo thủ được anh ta.
Sau này chúng ta ngày nào cũng phải đến đây tìm anh ta mà bảo ân.”
“Tìm anh ta báo ân, không thể bỏ qua cho tên chó má họ Bạch này được!”
Mấy âm hồn trong thôn Huyền Đăng, hận Bạch Họa Chí thấu xương.
Mặc dù chuyện của Bạch Họa Chỉ là chuyện của em anh ta, nhà họ Liên không dính dán gì.
Thế nhưng anh ta ỷ vào minh là chúa tể thống trị Quỷ Vực, đem máy âm hồn ở Quỷ Vực làm thành đức hạnh, không oán giận mấy âm hồn phục thủ này.
Tôi cầm lấy dù, đứng bên đỏ, nhìn dáng vẻ chặt vật không thể chịu nổi của Bạch Họa Chí, không hề ngăn cản, cũng không tiếng nào.
Chuyện này không liên quan tôi không muốn quản nhiều, cũng không có tư cách để quản.
Nam Cung Trường Mặc đối diện với kết cục này của Bạch Họa Chí đến cả nhíu mày cũng không thèm, chỉ im thầm cảm thán: “Hôm qua anh ta vẫn còn quát tháo ngang ngược ở Quỷ Vực, bây giờ lại chật vật như thế này, đứng không ai lường trước được chữ ngờ.”
“Bạch Hoa Chỉ đúng là đáng đời, đem tôi… đem tôi đốt thành thế này, Tôi nhớ lúc tôi vừa mới đến…anh ta đã vớt tôi vào lò luyện, khiến cho ngọn lửa thiệu đốt linh thể tôi chảy đen.
Bây giờ tôi…” Đào Từ nhắc đến Bạch Họa Chi mà tức đến nghiến răng nghiến lợi, xông lên, muốn nắm lấy cái đầu trọc lóc bằng quả dưa của Bạch Họa Chí.
Nhưng lại Nam Cung Trường Mặc kéo tay lại, nhẹ nhàng nói: “Đào Tử, đừng đi, đừng thông đồng làm bậy với bọn họ, bảo phù Bạch Họa Chỉ có thể thay đổi sao? Làm tăng thêm sự thù hận đến lúc đó lại mang thêm tội lỗi.”
“Thế nhưng thể nhưng đều do anh ta, em mới xấu xí như thế này.” Đào Tử bay lên không trung, hạt mưa xuyên qua linh thể màu đen của nó.
Đôi mắt của nó đỏ lên, đáng thương nhìn Nam Cung Trường Mặc, sâu bên trong đó là sự tự tin và rói rám.
Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên tôi không cảm thấy chút khó chịu cuối cùng nào khi mấy âm hồn kia trả thủ Bạch Họa Chí.
Nào biết Nam Cung Trường Mặc đang lấy dù che lên đầu cho Đảo Tử, thấp giognj nói: “Em thế không xấu xí, giơ nanh múa vuốt giết anh ta, mới tổn hại cho hình tượng của mình.” nay
Chuyện này..
Bản lĩnh dỗ con gái thật đúng là gian trái
Đào Tử lập tức trở nên ngoan ngoãn nghe lời, bản tay nhỏ bé cong lại ôm lấy cổ Nam Cung Trường Mặc: “Chồng ơi, anh không ghét bỏ em sao? Sau này mẹ chồng nhìn thấy dáng vẻ này của em, nói không chừng cũng sẽ không thích đó…”
Đào Tử này, đã suy nghĩ đến cả mẹ chồng rồi
Trong lòng tôi thầm nghĩ cả dòng họ nhà Nam Cung đều săn ma, nếu như biết được con trai minh và một ma nữ ở bên cạnh nhau, chi bằng chấp nhận tiểu yêu tinh như Đào Tử.
Ai biết rằng Nam Cung Trường Mặc thực sự một tay ôm lấy tấm lưng nhỏ bé của Đào Tử: “Không đầu, bọn họ sẽ rất thích em.”
Chuyện tình yêu của mấy đứa nhỏ bây giờ nhanh quả, tôi có chút choáng váng.
Nhưng nếu như cậu ta và Đào Tử có thể thuận lợi ở bên nhau tu thành chính quả, cũng không phải là không thể.
Chỉ cần Nam Cung Trường Mặc không quan tâm đến ánh nhìn của sự đời, thì hai người bọn họ một người một ma có thể kết hợp, thật sự khôn có gì phải sợ.
Đột nhiên có một bóng đen hét lên: “Mọi người mau nhìn xem, mẹ quỷ mới đến rồi…”.
Danh Sách Chương: