Mục lục
Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hình như lực chú ý của Lăng Vũ Dương từ tờ báo đã di chuyển sang chỗ khác, anh kéo tôi vào trong lòng, thuận tay kéo cái chăn bị đá đắp lên người tôi: "Từ lúc nào mà học thói vào cửa không gõ thế, anh hai."

Người đẩy cửa tiến vào trông không quá hai mươi bảy, hai mươi tám, mặc đồ Tây và mang đôi giày da được lau sáng loáng. Người này có nước da trắng, ngũ quan đoan chính, trán đầy đặn. Một đôi mắt đen gần như cùng một khuôn đúc với Lăng Vũ Dương, tướng mạo cũng giống Lăng Vũ Dương năm sáu phần. Chỉ có đôi môi khác biệt, môi anh ta dày và đầy đặn, lúc cười khóe miệng nhếch cao tựa như là ánh mặt trời ấm áp. Lúc đi vào ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lúc vô hình mang theo một loại bướng bỉnh nhàn nhạt, anh ta nhìn lướt qua tôi trên giường. Ánh mắt rõ ràng bình tĩnh giống như như nước chảy, nhưng lại làm cho tôi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Tôi ở trong lòng anh có chút hoảng hốt, tôi kéo mép chăn và có chút lúng túng không dám ngẩng đầu.

“Anh ruột lại thăm hỏi em ruột của mình, còn cần thông báo sao? Xem ra em sau khi kết hôn, cuộc sống hôn nhân rất hạnh phúc nhỉ, chỉ là không có nghĩ em dâu lại thích ngủ nude. Quân Dương, khẩu vị của em càng ngày càng đặc biệt rồi." Giọng điệu anh ta thản nhiên, thật là giống như xem tôi không tồn tại, không thể không biết lúng túng.

Tuy tôi đã bọc một lớp chăn rồi nhưng chưa chuẩn bị tâm lý chút nào, ở trong lòng Lăng Vũ Dương bất an rụt rụt thân thể. Tên này nói chuyện cũng quá không có đạo lý rồi, tôi cởi đồ ngủ trong nhà tôi, với... Liên quan gì tới người đàn ông này chứ?

Thế nhưng ngẫm nghĩ thì quan hệ hai người không tệ nhỉ, vừa rồi Lăng Vũ Dương gọi người này là anh trai.

Chắc anh ta không phải là cậu cả của nhà họ Liên giàu nhất thành phố Ngọc Lan – Liên Quân Thành chứ?

Lăng Vũ Dương buông tờ báo trong tay, tiện tay gấp đôi lại, ngón tay thon dài đang đặt trên lưng của tôi nhẹ nhàng vỗ giống như là dỗ dành con nít. Thời gian dần qua, tâm trạng khẩn trương của tôi cũng dần bình tĩnh. Giữa lông mày của anh mang theo một tia lạnh lùng nghiêm nghị: “Anh vừa mới thấy cái gì rồi hả?"

Trong không khí tăng thêm một hơi thở nguy hiểm, người đàn ông đứng ở cửa nhíu mày, nói: "Sao nào, em muốn vì đàn bà mà trở mặt với anh sao? Chỉ bằng nhan sắc đó của cô ta, cho dù là cởi hết bày ở trước mặt anh thì anh cũng sẽ không liếc mắt nhìn mấy cái."

“Vậy đầu tiên là mời anh trai đi ra ngoài, dù sao em cũng không có mong anh có thể phun ra ngà voi." Cái tay đang đặt trên người tôi của Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng từ cổ của tôi di chuyển lên, vuốt ve vành tai của tôi một cái, cúi người xuống ở bên tai tôi nói: “Cô bé, đừng nóng giận, anh lập tức đuổi con rệp này đi."

Cơ thể của tôi hơi run, có hơi dở khóc dở cười, không thể tưởng được quan hệ của hai anh em lại là loại này. Với tư cách là em trai, nhưng Lăng Vũ Dương còn châm chọc Liên Quân Thành miệng chó không mọc ngà voi.

Liên Quân Thành cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Anh ở dưới chờ em, thời gian của anh rất quý giá, anh chỉ cho em mười phút."

"Bịch!" Cửa lại bị tên đàn ông ngạo mạn kia đóng lại rồi, tôi vừa định đứng dậy thay quần áo thì Lăng Vũ Dương lại ấn chặt bờ vai của tôi, mang theo ánh mắt mị hoặc dịu dàng nói: "Muốn ngủ thêm nữa sao?"

Cái mũi đẹp tựa bạch ngọc bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào tạo thành một vòng cung rất đẹp.


"Em..." Tôi bị đôi mắt như thuốc phiện khiến người ta say đắm kia nhìn, vừa nhìn đã khiến người ta không rời mắt được. Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, để cho tâm trạng đang khẩn trương bình tĩnh trở lại: "Không phải nói là phải xuống dưới gặp anh trai anh sao sao? Em... em không cần xuống dưới nhỉ?"

"Gặp con rệp kia làm gì, cùng anh ngủ thêm đi." Anh nghiêng người, lồng ngực của anh cùng với bộ ngực của tôi dán thật chặt với nhau. Ánh mắt phóng đãng, lười biếng ngăn chặn môi của tôi.

Ban đầu anh chỉ nhẹ nhàng hôn môi của tôi, cánh môi như là ong mật đang hút mật qua lại, thân thể của tôi nằm giống mảnh gỗ không bị khống chế.

Vươn tay muốn đẩy ra bộ ngực của anh, tuy nhiên lại cảm thấy ngực của anh vẫn cứng rắn như ngọc thạch.

"Như thế nào? Học được phản kháng rồi à cô bé, đây chính là nghĩa vụ làm vợ của em đó." Anh dùng sức nâng cằm của tôi lên, không chút lưu tình dùng đầu lưỡi đùa giỡn và đẩy hàm răng của tôi ra, từng bước một xâm nhập vào trong.

Lần này, toàn thân tôi lập tức trở nên nóng hổi, trong đầu trống rỗng. Chỉ có một đôi tay còn đang ôm lưng anh như ôm cây cỏ cứu mạng, cảm thấy khó thở.

Nhưng thế công của Lăng Vũ Dương quá mạnh mẽ, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn bị anh xâm phạm.

Đợi đến lúc dường như anh đã cảm thấy đủ thì mới chậm rãi buông tôi ra, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi trong chốc lát. Khóe miệng cong lên một tia tà tà vui vẻ, đầu ngón tay chậm rãi hoạt động trên da thịt của tôi.

Tim tôi nhảy hụt nửa nhịp, thấp giọng nói: "Anh không phải nói chỉ là chỉ là ngủ cùng anh sao? Lỡ như anh của anh đi vào nữa trông thấy thì phải làm sao bây giờ?"

"Anh ta dám!" Trong mắt của anh là một tia sát khí nhàn nhạt, nhưng vẫn là dịu dàng nâng lưng của tôi lên, cụng trán với tôi: "Đúng vậy, tôi muốn ngủ cùng em, cô bé. Chẳng lẽ em không muốn sao? Qua một khoảng thời gian dài rồi, còn chưa muốn em mà."

“Đối với bé cưng của chúng ta... Bé cưng mà nhìn thấy thì, không ổn cho lắm?” Tôi vốn không có kinh nghiệm trong phương diện này, vừa nghĩ tới càng thêm mặt đỏ tới mang tai, trong bụng còn có bảo bảo có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài.

Huống chi là còn có tên đàn ông thích không gõ cửa liền vào nhà, anh ta giờ đang ngồi yên dưới lầu chờ Lăng Vũ Dương.

Nếu bây giờ anh ta đột nhiên bước vào... Tôi không dám nghĩ.


Thế nhưng nụ hôn vừa rồi kia gần như muốn nửa cái mạng của tôi rồi, bây giờ người tôi mềm như bún ấy, giống như là được một lớp bông bao bọc, gần như chẳng có chút lực phản kháng nào.

Đầu ngón tay Lăng Vũ Dương vừa hay đang phủ nơi bụng của tôi, trên mặt là nụ cười không đứng đắn, có sự tự tin khó nói: "Vật nhỏ này nghịch ngợm, ở địa bàn Tử Anh chịu không ít kinh hãi, vẫn luôn đang ngủ say. Chắc chắn sẽ không ra quấy rầy chúng ta, em ở bên cạnh anh một đêm, anh cũng không có động vào em, em biết anh nhịn khổ sở cỡ nào không?"

Nghe thấy những lời nói trắng trợn này của Lăng Vũ Dương, tôi càng thêm thẹn thùng: "Em mặc kệ anh chịu đựng hay không chịu... Em..."

Da mặt của tên này thật sự là đủ dày, nói... Nói mấy lời không biết xấu hổ mà cũng không thấy mặt đỏ tai hồng.

“Anh ơi, chị ơi, hai người muốn làm chuyện xấu hổ đó sao?" Bất thình lình, bên tai truyền đến một giọng nói ngọt ngào của một cô bé, giọng nói này có mấy phần linh hoạt kỳ ảo, lúc nghe làm cho người ta có loại cảm giác lỗ tai rất thoải mái.

Ngay sau đó liền nhìn thấy trong ngọc bội phượng hoàng tôi treo ngược chui ra một cái đầu nhỏ, Đào Đào đang mở to mắt nhìn khuôn mặt ngang ngạnh của Lăng Vũ Dương.

Cho dù là lười biếng không bị trói buộc như anh thì khi gặp phải Đào Đào ngây thơ không hiểu chuyện cũng ngẩn người.

Anh nhẹ lật người đắp chăn lên cho tôi, sẵn nhướng mày một cái túm Đào Đào giữa ngọc bội ra: "Cái con bé hỉ mũi chưa sạch này từ đâu ra đây? Thế mà lại làm hỏng mất chuyện tốt của anh..."

Đào Đào bị dọa sợ chết khiếp, nước mắt lập tức lăn xuống: “Đào Đào là được chị nhặt, Đào Đào không có cố ý. Anh à, có phải anh tức giận Đào Đào không?"

Gương mặt Lăng Vũ Dương đã đen như đáy nồi: "Em ở trong ngọc bội nhìn từ đầu tới cuối?"

“Em có nhìn thấy, anh... Anh đừng tức giận được không? Đào Đào không dám nữa." Đào Đào nhiều lắm cũng chỉ là cô bé bốn năm tuổi, sao mà chịu được sắc mặt hung dữ của Lăng Vũ Dương.

Bé cực kỳ sợ, nũng nịu kéo ống tay áo sơ mi của Lăng Vũ Dương: "Anh, anh đừng giận, đừng có tức giận nha."

Nghe thấy những lời nói đáp lại ngây ngô của Đào Đào, đây là lần đầu tiên tôi thấy khóe miệng Lăng Vũ Dương không hài lòng mà giật giật một cái.


Anh nhíu mày nhìn chằm chằm Đào Đào, đột nhiên tà tà cười rộ lên: "Có vẻ như là con nhóc quỷ nước, hình như còn là tiểu quỷ có thể mang đến phúc vận cho người khó gặp. Vợ, em thấy bắt con bé này lại, làm vợ của con trai nhà chúng ta có được không?"

Những lời nói bá đạo lại tà dị này, rất giống một địa chủ giàu sang cướp người vợ xinh đẹp của người ta cho con trai mình.

Có lẽ Lăng Vũ Dương chỉ muốn hù Đào Đào chút thôi, nhưng ai ngờ Đào Đào lại vô cùng vui vẻ, bay lên phấn khởi thơm má Lăng Vũ Dương một cái: “Tuyệt lắm, em sẽ làm vợ của em trai trong bụng chị.”

Lăng Vũ Dương cứng người, đầu đầy hắc tuyến.

Tôi tin rằng hiện tại trong lòng anh đang có ngàn vạn câu đờ cờ mờ chạy qua, nghĩ tới cậu nhóc màu đen trong bụng, cậu cũng bị người ta làm nghẹn cứng không nói nên lời, nghĩ tới đã cảm thấy thỏa mãn trong lòng.

Đào Đào nhìn biểu cảm trên mặt Lăng Vũ Dương, hình như có chút căng thẳng, nói với tôi rằng: “Chị ơi, anh ấy có thích em không chị? Em có phải gả cho em trai trong bụng chị không?"

Tôi ôm Đào Đào nho nhỏ, nhẹ giọng trấn an: “Đương nhiên là không rồi, chuyện này chỉ cần chị đồng ý là được rồi."

Tôi trộm liếc Lăng Vũ Dương một cái, anh sờ lên bên má bị Đào Đào hôn, có chút xấu xa cười với tôi: "Vợ, anh bị con bé này hôn rồi, em không ghen sao?"

"Ghen cái đầu quỷ nhà anh, Lăng Vũ Dương thối, Đào Đào mới năm tuổi. Quần áo của em đâu?" Tầm mắt của tôi nhìn chung quanh tìm một lúc lâu cũng không tìm được ra quần áo ngày hôm qua cởi ra ở đâu.

Lăng Vũ Dương đứng dậy lấy ra một cái váy dạ hội từ tủ quần áo trong phòng, ném lên trên giường. Hai tay khoanh lại, thân thể cao to nghiêng người dựa vào tủ quần áo. Hai con mắt đen của anh đầy hứng thú nhìn tôi: "Đổi đi."

Tôi nhìn sang đồ trên giường, có chút trợn tròn mắt, cái tên này không phải là muốn tôi với anh đổi trước mặt Đào Đào chứ.

Tôi nói: "Xoay qua chỗ khác."

“Anh muốn xem, em có bản lĩnh thì cứ nằm trên giường, dù sao cái gì nên nhìn anh cũng nhìn hết rồi." Lăng Vũ Dương cười nhẹ, nói đùa vô lại.

Tôi cắn răng một cái, đặt Đào Đào sang một bên, tay chân vụng về thay quần áo.

Tuy là bột thạch cao trên cánh tay đã được Lăng Vũ Dương lấy đi, nhưng vị trí vai còn hơn đau. Cảm giác đau đớn này giống như xương cốt bị kéo, khiến cho cảm giác cánh tay không có tí sức lực nào.

Ngay lúc tôi đang sứt đầu mẻ trán kéo dây đeo thì cảm nhận được Lăng Vũ Dương ở sau lưng dùng ngón tay lạnh buốt kéo dây lên: “Bả vai còn đau không?"


“Còn hơi đau, là bị bóng đè hồi hôm..." Tôi thuận miệng nói, nhưng đã bị Lăng Vũ Dương đã cắt đứt.

Anh vén mái tóc dài của tôi qua một bên, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Là Ác Nguyệt làm, anh ta là linh thể. Ngón tay đứt gãy thì có thể mượn ngón tay của linh thể khác nối lại, vì vậy cũng sẽ không nhớ được bài học."

"Vậy linh thể khác sẽ không còn ngón nữa đúng không?" Tôi hỏi anh.

Anh cười: "Cảm thấy tàn nhẫn sao? U Đô là thế giới mạnh được yếu thua, vài trật tự và quy định hoàn toàn khác biệt thế giới người sống."

"Hóa ra là như vậy, vì vậy Tử Anh giết nhiều phụ nữ có thai như vậy nhưng ở U Đô cũng không tính là sai?" Tôi lại hỏi anh, chuyện Tử Anh giống như một cái khúc mắc, khiến tôi luôn sốt ruột.

Lăng Vũ Dương giúp tôi mặc váy dạ hội, rồi sau đó thuận tay đeo một cái trang sức thủy tinh màu tím: “Tử Anh tự có nhân quả kiếp số chính mình, không cần người khác tới nhúng tay."

Tôi được Lăng Vũ Dương đẩy tới trước gương ngồi xuống, anh cầm lược giúp tôi chải đầu.

Trong đầu không khỏi nhớ tới lời nói của Tư Mã Thanh, nói là con gái cổ đại khi lập gia đình, việc búi tóc vào ngày hôm sau là do chồng đến vấn. Và trong lúc thất thần, anh đã búi cho tôi một búi tóc đơn giản rồi, thoạt nhìn cũng không giống như là của tôi làm.

Người phụ nữ trong gương có chút uyển chuyển hàm xúc, lại có chút ít yên tĩnh. Đào Đào ở phía sau tôi vỗ tay, hân hoan nói: "Chị đẹp quá."

"Nó gọi em là chị... rồi gọi con của chúng ta là em trai?" Lăng Vũ Dương không khỏi nhíu mày, anh quay đầu lại vuốt cằm nhìn Đào Đào: "Sao mà anh cảm thấy bối phận này loạn thế nhỉ?"

Tôi ngẫm thấy đúng là loạn thật: “Chồng, hay là chúng ta nhận Đào Đào là con gái nuôi đi?"

“Nhận làm con gái nuôi?" Lăng Vũ Dương nắm ngón tay của tôi nhẹ nhàng đùa nghịch vài cái, ánh mắt đầy hứng thú nhìn xem vẻ mặt nịnh nọt từ khuôn mặt nhỏ của Đào Đào, dường như anh đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này, cửa ra vào truyền đến vài tiếng tiếng đập cửa, có một giọng nói mềm mại, đáng yêu, dịu dàng, hẳn là họa hồn đang nói: “Ông chủ, Liên Quân Thành uống mười ly cà phê của chúng ta rồi, nhưng vẫn không chịu đi."

“Không phải mỗi lần uống hai ba ly là chịu hết nổi phải đi rồi sao? Sao còn chưa đi? Không phải là do mấy người bỏ thuốc xổ không đủ nhiều chứ?" Lăng Vũ Dương nhíu chặt mày, trong mắt mang theo một chút nghịch ngợm.

- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK