Mục lục
Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


: Trật khớp

Một cô gái? Ai?

Lại là Tư Mã Thanh linh hồn xuất khiếu, nghĩ cách giúp chúng tôi sao?

Không, giọng nói của Tư Mã Thanh thì Tống Tâm phải biết.

Họa Hồn!

Chắc chắn là cô ấy, Lăng Vũ Dương từng nói rằng, Họa Hồn sẽ ở lại bên cạnh tôi và bảo vệ tôi. Nhưng cô ấy là quỷ hồn, cho nên cũng không thể đường đường chính chính đi theo bên cạnh tôi, nên trong khoảng thời gian này tôi không thể nhìn thấy cô ấy.

"Tiểu Tâm, chắc là giọng nói nhẹ nhàng lúc ấy mà cậu nghe chính là thuộc hạ Họa Hồn của Lăng Vũ Dương, trước khi Lăng Vũ Dương đi đã cho cô ấy đi âm thầm bảo vệ chúng ta." Tôi nói rất đơn giản, nhưng trong lòng cũng rất ấm áp.

Tô biết mặc dù Lăng Vũ Dương đi U Đô, nhưng vẫn chú ý phải thuộc hạ đi bảo vệ tôi.

Tống Tâm gật gật đầu, cô ấy ngồi ngẩn ngơ trước bàn học, thì thào nói: "Hóa ra là quỷ của Lăng Vũ Dương, thiếu chút nữa làm tớ sợ muốn chết. Bây giờ tớ vẫn chưa kịp thích ứng, cậu hai nhà họ Liên, chồng mới cưới của cậu chính là Lăng Vũ Dương... Thực phức tạp!"

Đầu của tôi đầy hắc tuyến, tôi cũng muốn làm rõ chuyện tại sao Lăng Vũ Dương lại trở thành cậu hai nhà họ Liên lắm. Nhưng thật sự giống như anh ấy không hề chiếm lấy cơ thể người ta, ngược lại là ngay từ đầu chính anh là cậu hai nhà họ Liên. Dù sao thì chuyện rất phức tạp, ngay cả bản thân tôi còn chưa hiểu rõ thì sao mà giải thích rõ ràng cho Tống Tâm được.

Nhìn thấy dáng vẻ Tống Tâm còn chưa bình tĩnh, tôi mở một chai nước khoáng cho cô ấy, để cô ấy uống nước rồi an ủi cô ấy chút. Tống Tâm hiện tại đã phải chịu kích thích lớn, uống miếng nước cũng có thể sặc, đỏ mặt ho khan nửa ngày.

"Cậu uống chậm chút." Tôi có chút trách cô ấy.

Cô ấy lại cầm lấy cổ tay của tôi, có chút hung tợn nói: "Tớ đang suy nghĩ, cho nên không có chủ ý. Tớ đang suy nghĩ phải đối với Chu Hà chết tiệt kia thế nào, cô ta còn dám dùng mấy chiêu nham hiểm này với chúng ta. Lần này bà đây phải giết chết cô ta!"


Lúc này chắc tôi và Tống Tâm cùng nghĩ đến một chuyện, tôi đang nghĩ tất cả chuyện này, rốt cuộc có phải Chu Hà làm hay không Nếu là Chu Hà làm, tôi và Tống Tâm phải nghĩ cách đối phó, nếu cứ vậy mà ngồi chờ chết thì đó là Tô Mộng trước kia. Hiện tại tôi phải tự bảo vệ mình, thủ đoạn phải hung ác hơn trước kia chút ít.

Tôi quay đầu giúp Tống Tâm vuốt lưng, nhận lấy chai nước mà cô ấy không uống được nữa, vặn nắp chai lại: "Chu Hà đã làm mấy thứ này thì chắc chắn sẽ dám quay lại. Trong căn phòng này còn nhiều thứ cổ quái, không xử lý rõ ràng, sợ là không thể ở được."

Tôi nghĩ trước hết phải dọn dẹp căn phòng này sạch sẽ rồi đối phó với Chu Hà.

Những tháng ngày phải ở khách sạn, tôi đã chịu đủ rồi, khách sạn kia có hiệu quả cách âm không tốt. Thường thường có thể nghe được tiếng kêu uyển chuyển của các bạn học nam và nữ, còn có những tiếng động có quy luật, làm cho người ta mặt đỏ tại hồng.

Mới sáng sớm sáng nay, căn phòng cách vách chúng tôi lại có một gương mặt quen thuộc đi ra, cũng không biết xấu hổ.

"Từ từ, Tô nha đầu, cậu đừng động đậy…" Tống Tâm đột nhiên gọi tôi lại, ánh mắt hơi nghiêng nghiêng nhìn lướt qua tôi, dường như trong lúc lơ đãng đã nhìn thấy manh mối gì đó trên cổ của tôi.

Cô ấy liền kéo lấy áo của tôi, sau đó kéo cả người tôi xuống.

Tôi bị cô ấy kéo một cái, cơ thể mất đi trọng tâm, quỳ một gối xuống mặt đất.

Đầu gối tôi chạm đất, đau vô cùng: "Cậu đang quậy cái gì thế, Tống Tâm! Tự dưng kéo tớ một cái làm tớ quỳ xuống đất, cậu còn không buông áo tớ ra."

"Trước hết cậu đừng cử động đầu gối của cậu, cậu... hiện tại cậu có cảm thấy nơi nào không thoải mái không, tớ... Tớ thấy cổ của cậu có gì đó không đúng." Tống Tâm mắt dại ra nhìn cổ của tôi trong chốc lát, rồi đưa cho tôi cái gương.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Tâm, tôi mới ý thức được có gì đó không đúng. Vừa rồi ở trong mộng, cổ của tôi đã bị Ác Nguyệt bóp chặt, suýt chút nữa thì đầu tôi đã dọn ra ở riêng với cổ của tôi rồi?

Tôi tò mò muốn nhận cái gương, thì bỗng dưng cảm thấy cánh tay đau đớn vô cùng, cái cảm giác đau này như bị một bánh xe nghiền nát xương cốt. Tôi không tiếp được, gương liền rơi xuống đất vỡ nát. Trên trán tôi nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, tôi ôm lấy bả vai, lại quỳ gối trên mặt đất.

Thật sự rất đau!


Mặt tôi nhăn lại, giọng nói cơ hồ là rít qua kẽ răng: "Không biết vì sao, bả vai tớ đau, đau quá a..." Vị trí này, là nơi mà Ác Nguyệt mới vừa bóp chặt lúc nãy.

Tống Tâm đi đến bên cạnh tôi, cô ấy đứng nhìn trong chốc lát, ngay từ đầu trên gương mặt đều mang vẻ lo lắng. Nhưng dường như cô ấy đã mạnh mẽ ép bản thân mình phải bình tĩnh, cô ấy đưa tay sờ lấy trán tôi, sau đó nói: "Thả lỏng."

Đau như vậy, cả người tôi đang căng cứng, sao mà thả lỏng?

Tay cô ấy nhẹ nhàng chạm lấy ngón tay ôm vai của tôi, gỡ từng ngón ra một, sau đó còn nói thêm: "Để tớ xem xem, Tô Mộng, có phải cậu đã từng tiếp xúc với quỷ từ vị trí này đúng không?"

Ngón tay lạnh lẽo của cô ấy chạm vào, có tác dụng trấn an chút ít, trên vai và cơ thể tôi không còn căng cứng như lúc nãy nữa. Nhưng mà sự đau đớn làm mồ hôi tôi ào ào chảy xuống, chuyện này tới quá đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Vừa rồi tỉnh lại cũng vẫn bình thường, vậy mà bây giờ lại đau thành như vậy.

"Đúng vậy..." Tôi cắn răng, cảm giác răng tôi cắn môi đến chảy cả máu: "Lúc tớ ở trong mộng, là bị Ác Nguyệt nắm bả vai. Nhưng là lúc ấy tớ không cảm thấy đau, tỉnh lại cũng không có gì bất thường."

Tống Tâm không nói chuyện, cô ấy cầm kéo cắt lấy miếng vải quần áo trên vai tôi.

Sau đó, tấm vải bị kéo ra, tôi cúi đầu có thể thấy trên vai tôi là một vết bầm ứ máu màu xanh tím, mà vết bầm tím này lại có hình dáng năm ngón tay. Tấm vải kéo xuống bị Tống Tâm ném sang một bên, cô ấy lấy đầu ngón tay nhẹ ấn lên vết bầm của tôi. Cũng không phải Tống Tâm ấn bậy bạ, mà là thủ pháp do ông nội cô ấy truyền cho, có chút ý nghĩa y học ở bên trong.

Tôi cau mày sờ soạng xương cốt trên vai tôi, Tống Tâm mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Chỉ là trật khớp, những cái khác thì không có việc gì. Còn có trên cổ cậu cũng có vết bầm tím, xoa tí rượu thuốc cho máu lưu thông hẳn là sẽ không sao."

Vị trí bả vai được Tống Tâm ấn, trong chốc lát, cái loại cảm giác xương cốt vỡ vụn đã đỡ hơn chút ít.

Tay của tôi thì sờ sờ cổ, ở trong mộng nơi bị bóp chặt có thể đau đến nỗi làm tôi toát cả mồ hôi. Nhưng nếu chỉ là vết bầm tím bình thường, theo Tống Tâm nói, xoa chút rượu thuốc để lưu thông máu, hẳn là sẽ không sao.

"Không đúng, trên cổ cô ấy là âm khí, không phải tụ máu. Nếu không đem loại bỏ âm khí thì sẽ bị tê liệt." Trong không khí vang lên một tiếng nói dịu dàng, cũng rất âm trầm.

Tôi biết, là Họa Hồn đang nói chuyện.


Tôi dùng tay che khuất tam muội chân hỏa trên trán, quét một vòng nhìn xung quanh, chỉ thấy Họa Hồn giống như một oán phụ ngồi ở bên giường, cô ấy cầm lược ngồi trên giường đối diện, đang chải mái tóc dài có chút đáng sợ của mình.

Tống Tâm dường như cũng thấy Họa Hồn, răng đánh vào nhau, nói: "Quỷ... Quỷ chải đầu!"

Quỷ chải đầu, là ý gì?

Tôi vẫn chưa biết rõ, chỉ thấy Họa Hồn buông lược trong tay ra, đi tới phía giường của tôi. Cô ấy ôm lấy sau lưng tôi, cái miệng nhỏ nhắn cứ vậy mà chạm vào cổ tôi, giống như trẻ con mút vào đó. Cơ thể của cô ấy hệt như Đào Đào, nhẹ nhàng như một thể khí ngưng tụ lại, không có sức nặng gì cả.

Lúc cái miệng nhỏ nhắn chạm vào cổ của tôi, thật giống như có một sợi lông chim mơn trớn lấy cổ của tôi. Tôi chỉ cảm thấy rằng trong đầu của tôi có chút trống rỗng, ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu thật sự không ngờ rằng tôi vậy mà được một nữ quỷ hôn cổ. Vòng eo của cô ấy như một con rắn nước, nhẹ nhàng vặn vẹo, nếu tôi mà là đàn ông thì chắc chắn đã huyết mạch phun trào, máu mũi chảy ròng ròng rồi.

Nhưng trong đầu tôi rất tỉnh táo!

Họa Hồn đang hấp thu âm khí trên cổ của tôi, sự đau đớn từ vết bầm trên cổ đã không còn. Sau khi cô ấy chạm vào cổ tôi, lại bắt đầu lấy môi chạm vào bả vai của tôi.

Tôi khẩn trương nói không nên lời nói, sau đó rơi vào ngẩn ngơ.

Phải qua một lúc lâu sau, mới phát hiện Họa Hồn dường như đã xử lí vết thương trên người tôi ổn thỏa. Bàn tay trắng nõn của cô ấy vuốt ve lấy sườn mặt của tôi, xinh đẹp nói: "Bà chủ à, chỉ có tôi mới có thể bắt nạt cô, có tên nào dám động đến cô, tôi sẽ cho người đó nếm thử chút lợi hại của tôi."

“Người cô nói chính là Chu Hà sao? Cô tính đối phó với cô ta thế nào?" Tôi nghĩ đến chuyện vừa rồi Họa Hồn ngồi trên cái giường kia chải đầu, chỉ sợ cái lược kia đã nhuốm đẫm âm khí. Nếu ai lại dùng cái lược này, âm khí sẽ từ đó mà rót vào chân tóc.

Người xưa có câu: “Thân thể tóc da, nhận từ mẹ cha, không được để hủy hoại". (Câu nói của thầy Tăng Tử) 

Người xưa ngay cả một sợi tóc cũng không cắt, tóc chính là máu huyết của người ngưng tụ thành. Nếu như khí huyết trong cơ thể vô cùng tốt, như vậy tóc đó sẽ rất đen bóng. Nếu như khí huyết suy yếu, thì tóc sẽ bị chẻ ngọn và vàng hoe.

"Cô đoán xem."

Nhưng Hoa Hồn chỉ mỉm cười yêu mị, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của tôi, biến mất ngay trước mặt tôi. Trong không khí còn lưu lại tóc của Họa Hồn, vẫn còn thoang thoảng mùi đàn hương.

Gân xanh trên trán tôi lại nổi lên, chủ tớ hai người này làm sao thế nhỉ, sao cứ thích đùa giỡn nhau vậy?


Mới vừa định đứng lên, liền cảm thấy được cơn đau chỗ bả vai vẫn không hề thuyên giảm chút nào. Tuy rằng vết ứ máu tạo thành một mảng xanh tím đã tiêu tan, lộ ra màu sắc vốn có của da thịt.

Thấy tôi đau đến nhe răng trợn mắt, nửa ngày đứng không dậy nổi. Tống Tâm vội vàng chạy đến nâng tôi dậy, lần này tôi đi bệnh viện thu Thiên Hồn, nhân tiện còn có thể xem qua bả vai của tôi.

Đi tới bệnh viện, bác sĩ giúp tôi băng bó thạch cao, còn hỏi vai tôi sao lại trật khớp như thế.

Đầu tôi đang bị những chuyện xảy ra hôm nay làm hỗn loạn vô cùng, cũng không nói dối được, đành phải nói thật, nói là trong lúc mình ngủ thì bất tri bất giác bị trật khớp. Bác sĩ nói xương cốt tôi không được chắc khỏe lắm, phải tẩm bổ nhiều canxi hơn, lại kê cho tôi hai bình canxi, kêu tôi uống đúng giờ.

Buổi tối, thu thập Thiên Hồn cũng thuận lợi. Nhưng mà số lượng lại không nhiều như tôi nghĩ, bình thu Thiên Hồn phải thiếu ít nhất hai mươi cái nữa.

Ngẫm lại chỉ có thể đợi đến ngày mai đến mấy nhà tang lễ ngoại ô xem sao. Ngày mai là cuối tuần, nếu thuận lợi, phỏng chừng chỉ cần ngày mai là có thể thu gom đủ rồi.

Lúc chúng tôi quay về kí túc, đã là hơn tám giờ tối.

Thấy phòng kí túc vẫn đang đóng cửa, chắc Chu Hà và Trương Hiểu Đào chưa trở về, bởi vì bên trong tối đen. Chúng tôi mở đèn lên, bên trong phòng ngủ trống rỗng, vô cùng im lặng.

Tống Tâm cầm hạt sen quỷ, đặt ở lòng bàn tay, dường như đang trao đổi với thủy quỷ bằng suy nghĩ.

Cho dù quỷ bên trong hạt sen này không thể ra ngoài, nhưng cảm giác lại giống như rất lợi hại, chúng nó chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu phong thủy trong phòng rất không tốt, và có thể nhìn ra mấy thủ đoạn hại người.

Để phá trận này thực ra không hề khó, tùy tiện sửa lại vài thứ đồ đạc để lung tung là có thể.

Những thứ vu cổ thuật này, cách tốt nhất chính là đốt đi, nhưng mà nơi này là kí túc xá. Nếu mà đốt chắc chắn dì quản lí kí túc xá sẽ tới, Tống Tâm nói cần cho Chu Hà một sự bất ngờ, đưa đối tượng của mấy đồ chơi hại người này tất cả đều đổi thành Chu Hà. Chu Hà có bản lĩnh sẽ không trở về lấy đồ vật này, nếu dám trở về, thì đợi bị mấy đồ này phản phệ đi.

Tôi rất đồng ý. Sau đó cũng chỉ có thì nhìn Tống Tâm và đám sen quỷ kia trao đổi trong im lặng, rồi chậm rãi di chuyển mấy đồ vật này. Lúc này, cửa phòng ngủ bỗng bị gõ mấy tiếng.

Tiếng gõ rất yếu ớt, nhẹ nhàng vang lên vài cái, rồi dừng lại.

- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK