Giữa người và quỷ, căn bản không hề có năng lực đối kháng nào cả.
Mặc dù ông nội của Tống Tâm vô cùng lợi hại, nhưng thời gian Tống Tâm thực sự học Âm Dương Sư cũng không nhiều hơn tôi bao nhiêu. Cô ấy nhiều nhất là chịu ảnh hưởng từ truyền thống huyền học của gia đình, nhưng chắc chắn không phải là một Âm Dương tiên sinh chính thống.
Hầu như không có phòng bị, Tống Tâm bị hai con quỷ nước quấn lấy, chỉ trong chốc lát, hai quỷ nước chết đuối cả người da thịt thối rữa đã lôi Tống Tâm xuống giếng.
Tống Tâm biến mất trong giếng mà không kịp thốt lên một tiếng kêu cứu nào.
Mây đen che mất ánh trăng lạnh lẽo, bóng tối bao trùm mặt đất. Ngay cả đèn điện gần tòa nhà ký túc xá cũng nhấp nháy vài cái, đột nhiên chập điện mất chức năng chiếu sáng, dường như thế giới hoàn toàn bị thống trị bởi bóng tối và ma quỷ, người sống không có sức phản kháng.
Nhưng đối với tôi, cú ngã xuống giếng của Tống Tâm khiến tôi càng điên cuồng và không thấy sợ hãi, lúc đó như một tia sét đánh trúng tôi vậy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó bạn thân của mình lại bị một con quỷ đuối nước ở ngay trước mặt đẩy xuống giếng sâu lạnh lẽo, sống chết không rõ. Tai như có màng ù đi, cổ hiển nhiên bị Ác Nguyệt hung hăng bóp chặt, nhưng không hề có cảm giác khó thở.
Có chuyện gì cứ tìm đến tôi, tại sao lại nhắm vào người bạn thân nhất của tôi, Tống Tâm?
Tôi không biết sức mạnh bùng phát từ đâu. Tôi há to miệng và dây thanh quản của tôi hoạt động trở lại. "Tâm không lo lắng, không có vật cản, không có nỗi kinh hoàng, những giấc mơ đau khổ bị đảo lộn. Niết bàn, tam giới Chư Phật, Y Bàn Nhược Ba La Mật Cổ."
Đoạn văn này cũng là một phần của "Ma Ha Bàn Nhược Ba La Mật Đại Minh Chủ Kinh”.
Không ngờ trong lúc này tôi thật sự nhớ tới một câu công pháp cao thâm nhất trong phật pháp, trong môi trường xung quanh tối tăm, tôi tự mình chứng kiến bàn tay của chính mình được tráng một lớp ánh sáng vàng.
Ánh sáng soi rõ khuôn mặt âm u nhu hòa của Ác Nguyệt, trong con người tràn đầy oán hận và nghi hoặc, tay ôm cổ tôi tuy rằng đang run rẩy nhưng vẫn không chịu buông ra, điên cuồng nhìn chằm chằm vào mặt tôi: "Không nghĩ đến cô còn có năng lực này, có thể thoát khỏi sự khống chế của tôi."
Anh ta bị kinh phật khống chế, bàn tay bóp cổ tôi không còn siết chặt nữa, hô hấp của tôi đã trở lại bình thường, sở dĩ anh ta không chịu buông ra có lẽ là vì không muốn bị người sống chống cự.
Bóng tối xung quanh dường như được ánh sáng trên người tôi chiếu sáng, tôi cảm thấy mình giống như một chiếc đèn chiếu sáng lớn có thể mang lại ánh sáng trong đêm tối. Nhưng tôi biết rằng tôi không phải là cao tăng gì đó, cảnh tượng trước mắt tôi có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên xảy ra sau khi tôi chịu phải đả kích mà thôi.
Tôi đã cân đo đong đếm rõ ràng sức nặng của mình, nhưng vì Tống Tâm, tôi chỉ có thể lạnh lùng thương lượng với anh ta: "Ác Nguyệt, tôi không biết anh đang nói cái gì. Anh không thể giết tôi, tôi lại có thể dùng phật pháp đánh trả. Tốt nhất là anh nên cứu Tống Tâm lên".
"Cứu cô ta?" Lông mày lá liễu nhỏ nhắn của Ác Nguyệt nhẹ nhàng nhếch lên, khóe môi cong lên một đường cong lạnh lùng quyến rũ, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn tôi: “Em gái nhỏ, tôi nghĩ rằng cô quá ngây thơ rồi. Hai bảo bối đáng yêu của tôi đã chết, luôn phải có người chôn cùng, nếu không thì không phải cả hai đều chết vô ích sao?"
Khi anh ta nói câu cuối cùng, con người trở nên thâm độc lạ thường. Nó giống như một con rắn độc đang phun lưỡi vậy, sẵn sàng bạo phát cắn người bất cứ lúc nào.
Tôi cau chặt lông mày, nghĩ thầm thời gian kéo dài càng lâu thì khả năng sống sót của Tống Tâm càng nhỏ, tôi từ từ nhắm mắt lại, trong miệng nhanh chóng đọc nội dung kinh văn, toàn bộ kinh văn có thể nghĩ đến tôi đều đọc ra.
Bàn tay nắm lấy cổ tôi của Ác Nguyệt bị chấn động rồi thả ra.
Tôi vội vàng lao về phía giếng, hai con quỷ chết đuối có lẽ sợ Phật quang trên người tôi nên hốt hoảng lao về một hướng, miệng kêu gào: "Ác Nguyệt đại nhân cứu mạng." Thế nhưng là còn chưa kịp chạy xa, thân ảnh dần dần hóa thành một vệt hắc khí, biến mất ở trong không khí như mây khói.
Có vẻ như ngay cả hai tên này cũng là do Ác Nguyệt sắp xếp.
Tôi dùng tay nắm chặt những viên gạch xanh bên giếng, thò đầu xuống, nhìn dưới vực sâu tối tăm như vực thẳm, hét lên tên Tống Tâm: "Tống Tâm, Tống Tâm, cậu có nghe thấy không?"
Bên dưới dường như không có điểm kết thúc, giọng nói của tôi trầm xuống và biến mất.
Chắc hẳn khi Tống Tâm ngã xuống thì cơ hội nghe thấy tiếng tôi hét là rất nhỏ, miễn cưỡng lắm mới có thể nghe được.
Dù cô ấy ở bên dưới đáp lại tôi, có thể tôi cũng không nghe được.
Bình thường giếng có sâu nông, vì chúng tương đối hẹp nên âm thanh sẽ dội lên khi đi xuống, tạo thành tiếng vang, lúc này âm thanh khi đi xuống vậy mà trực tiếp biến mất.
Dường như có một luồng âm khí đặc biệt từ trong giếng phun ra, phả vào mặt sẽ khiến người ta cảm thấy lông mao dựng đứng.
Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, người cũng mất đi lý trí.
Tôi duỗi một chân bước thẳng qua viên gạch xanh bên cạnh giếng, muốn đi xuống tìm Tống Tâm, khi còn bé đã học bơi ếch và bơi chó, ở trong nước có thể tạm thời không bị chìm.
“Vừa rồi là tôi nhất thời sơ suất, để cô dùng kinh phật trấn áp. Nhưng hiện tại, tôi sẽ không để cho cô dễ dàng đắc thủ." Tôi còn chưa nhảy xuống, bên tai đã có một tiếng thì thầm nhẹ nhàng, bụng dưới bị một đôi tay nhẹ nhàng bao lấy: "Cô đi xuống dưới đó sẽ chết đó, em gái, tôi thật sự không nỡ để cô chết."
Tên biến thái đáng chết này, anh ta luôn muốn giết tôi, bây giờ còn giả bộ nói không muốn để tôi chết.
“Anh thả tôi ra." Tôi dùng sức tránh khỏi tay hắn nhưng không ngờ anh ta sẽ giữ chặt như vậy, căn bản là không thể thoát. Điều này làm tôi khó chịu: “Anh vẫn còn muốn nếm thử tư vị bị phật pháp tổn thương có phải không? Ác Nguyệt, anh không cần làm bộ làm tịch."
Bây giờ, kẻ nào dám ngăn cản tôi tìm Tống Tâm, tôi sẽ liều mạng với người đó.
Nhưng tay Ác Nguyệt càng siết chặt hơn, còn dùng đầu lưỡi liếm vành tai của tôi, trêu chọc tôi: "Tôi để cho cô đọc tùy ý, xem phật Pháp tầm thường không có ý nghĩa kia của cô có thể làm tổn thương tôi không. Cô thật sự không phải người sống bình thường. Khó trách anh ta lại muốn tiếp cận cô bằng mọi giá. Tôi đã nói mà, làm sao anh ta có thể thích một người sống bình thường được? Chẳng bằng đi theo đi tôi đi, chí ít sẽ nói lời thật lòng với cô, không phải lợi dụng."
Mí mắt bên phải nhảy loạn xạ khiến tâm trạng của tôi nóng nảy lạ thường, tôi lo lắng cho sự sống chết của Tống Tâm, Ác Nguyệt lại dùng Lăng Vũ Dương công kích tôi, anh ta có mục đích khác.
Thủ đoạn châm ngòi ly gián như vậy có phải trẻ con quá không?
Trong lòng tôi như có lửa đốt, nhưng không cách nào bùng lên được trong lồng ngực lạnh giá của Ác Nguyệt.
Tôi cắn răng, kinh phật tuông ra mạnh mẽ từ trong kẽ răng, nhất định phải đối phó với Ác Nguyệt thì mới có thể giải cứu Tống Tâm.
Nếu lúc bình thường, đối mặt với Ác Nguyệt, lý trí sẽ mách bảo tôi rằng tôi đang lấy trứng chọi đá.
Nhưng bây giờ, tôi không quan tâm đến Ác Nguyệt lợi hại như thế nào, tôi chỉ quan tâm Tống Tâm còn sống hay không. Trong khi giằng co dữ dội trong vòng tay anh ta, giọng điệu kinh Phật trong miệng ngày càng nặng, như muốn đẩy anh ta vào chỗ chết.
Đúng như những gì anh ta nói, đột nhiên Ác Nguyệt dường như không sợ kinh Phật mà tôi đọc ra nữa, anh ta không nhúc nhích ôm lấy tôi, giọng điệu trở nên lười biếng và tràn đầy nụ cười: "Cô thật sự càng ngày càng thú vị, nhìn cũng chỉ là một người sống bình thường nhưng nghiên cứu phật pháp phải vượt qua cao tăng cực kỳ lợi hại, nếu không phải tôi làm quỷ nhiều năm rồi thì thật sự không thể trấn áp được cô. Em gái nhỏ, chỉ cần cô bằng lòng đi theo tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô cứu bạn mình, có được không?"
Những lời nói đầy dụ hoặc này khiến tôi sững người.
Ác Nguyệt vậy mà không muốn giết tôi, còn hứa rằng chỉ cần tôi đi theo anh ta thì sẽ giúp tôi giải cứu Tống Tâm, nhưng đột nhiên, rất nhiều hình ảnh thuộc về Lăng Vũ Dương hiện lên trong đầu tôi, tôi vậy mà lại do dự.
Nếu Ác Nguyệt chỉ là một người bình thường, tôi có thể nói dối lừa anh ta. Nhưng anh ta là quỷ. Ông nội của Tống Tâm đã cảnh báo chúng ta không nên đồng ý với bất cứ thứ gì với quỷ. Dù điều kiện có rộng rãi đến đâu, tính cách méo mó của quỷ sẽ là bất lợi cho người sống. Hơn nữa, những điều hứa hẹn với quỷ phải được thực hiện.
"Cùng anh... cùng anh là có ý gì?” Trong lòng tôi sợ Tống Tâm sẽ rời xa mình, lại không dám dễ dàng đồng ý, chưa bao giờ hận chính mình như bây giờ, tôi thật sự không nỡ chia tay với Lăng Vũ Dương.
Tôi vẫn đang suy nghĩ về việc giúp Lăng Vũ Dương tìm được Thiên Hồn giúp anh ấy trị thương. Sao có thể tùy tiện đi cùng Ác Nguyệt?
Chuyện này quá ích kỷ.
Trong đầu hỗn loạn tưng bừng còn không có làm rõ trong giếng đã mọc ra một thân rễ cây, thân rễ này phát triển rất nhanh, chẳng mấy chốc mà nụ hoa sen đã mọc. Những nụ hoa chỉ ở trong gió chưa đầy một giây, sau đó nhẹ nhàng nở rộ ra.
Phải biết rằng sen là thuần âm, những hồn ma chết trong đầm sen đều sẽ nhập vào hoa sen và lấy củ sen làm vật chủ. Trong quá trình nở rộ, tôi chăm chú nhìn bông sen kỳ dị, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn với bông sen đột nhiên nổi lên từ miệng giếng.
Quả nhiên, trong bông hoa vậy mà mọc ra một đầu người! Đầu người tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tóc ướt che nửa khuôn mặt khiến tôi không nhận ra là ai.
Nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, đột nhiên rõ ràng đó là khuôn mặt của Tống Tâm.
Cô ấy mờ mịt mở mắt ra, buồn bã nhìn tôi, trong mắt buồn vô hạn, dường như cô ấy sắp khóc, nhưng không có nước mắt, hai tròng mắt từ trong hốc mắt lăn xuống. Khẽ chạm môi, giọng điệu vừa thảm thiết vừa giễu cợt: "Tô Mộng, trong lòng cậu, hóa ra là như vậy, thì ra tớ không sánh được với một người đàn ông trong lòng cậu, cậu thà rằng nhìn thấy tớ chết."
"Không... Không phải Tiểu Tâm, tớ... tớ hứa với cậu, Ác Nguyệt, Ác Nguyệt. Tôi cầu xin anh hãy cứu cô ấy đi." Lúc này, tôi nhìn trong hốc mắt trống rỗng của Tống Tâm, cả người có trở nên giống như hai quỷ đuối nước vừa rồi, trái tim tựa như cây lựu vỡ thành từng mảnh.
Tôi giống như giẫm lên đuôi mèo, liều mạng chịu thua, hai mắt từ từ nhắm lại, không dám nhìn cái đầu của Tống Tâm mọc ra từ hoa sen, nhưng cho dù có nhắm mắt lại, trong đầu vẫn lưu lại hình ảnh đầu người dữ tợn và ai oán mọc ra từ hoa sen, lời oán giận của cô ấy khiến tim tôi đau như kim châm.
Tôi nghe nói trước đây ở quê tôi luôn có người ở gần đầm sen trong công viên, cảm giác mông mình bị sờ. Tuy nhiên, quay lại nhìn thì chẳng có ai. Chỉ là phía sau có một đóa sen và lá sen, trên mặt đất còn có một nửa củ sen đang thối rữa giống như cánh tay người, lúc đầu mọi người cũng không quan tâm, đều cho rằng là ảo giác, về sau khi mời ông nội Tống Tâm đến, mới biết rằng đó là quỷ đuối nước chết dưới sông, đang ký sinh trên củ sen.
Vì vậy, sau khi chạm vào một người, sẽ luôn chỉ còn lại một nửa củ sen. Nhưng không hiểu sao nó lại sờ mông người ta, có người cho rằng đó là một bà mẹ đi tìm con, cũng có người nói rằng trước khi chết, quỷ đuối nước này là một sắc quỷ nam nữ đều không tha.
Bây giờ, chuyện quỷ dị tương tự vậy mà lại xảy ra với Tống Tâm.
Tống Tâm... Tống Tâm thật sự chết rồi sao?
Ác Nguyệt...
Thực sự có thể cứu cô ấy?
"Nếu đã đồng ý với tôi thì biểu thị chút thành ý đi. Ôm cổ tôi, hôn tôi đi." Ác Nguyệt có vẻ hài lòng với cảm giác ức hiếp người khác, ánh mắt mang theo ý cười ma mị, ngón tay giữ cằm của tôi.
Tôi nhìn nụ cười dương dương tự đắc của Ác Nguyệt, trong lòng bất giác buồn bực, nhỏ giọng thì thầm: "Lăng Vũ Dương, đến cùng anh đang ở đâu... Em bị người ta ức hiếp..."
Tôi thực sự không muốn hôn ai ngoại trừ Lăng Vũ Dương. Nhưng tính mạng của Tống Tâm lại nằm trong tay Ác Nguyệt.
Ác Nguyệt cười như một tên yêu nghiệt quyến rũ, giọng điệu trong miệng khinh thường: "Đừng nghĩ nữa, anh ta còn không thể tự bảo vệ mình, làm sao có thể chăm sóc cho cô?"
Trái tim tôi cảm thấy lạnh lẽo, tôi cũng biết rằng Ác Nguyệt nói đúng. Vết thương của Lăng Vũ Dương không thể lành trong một hai ngày, tôi... Lần này e rằng sẽ không tránh khỏi một kiếp.
Tôi đang nghĩ như vậy, thì một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai tôi như ngọc vỡ vụn xuống đất: "Ác Nguyệt, tôi không giết anh, bởi vì tôi sợ bẩn tay. Sao anh cứ nghĩ quẩn như thế? Dám động vào người phụ nữ của tôi? Vừa rồi ngón tay nào của anh chạm vào cô ấy, tôi sẽ chặt ngón tay đó."
- ---------------------------
Danh Sách Chương: