Lần này anh bóp lấy cổ của Bạch Họa Chí, cổ anh ta bị vặn như như cái đầu đũa.
Lần này đến lượt Bạch Họa Chí toang rồi, cổ anh ta bị Lăng Vũ Dương bóp cổ vặn như cái bánh quai chèo.
Vứt xuống đất như rác rưởi, đôi mắt kia vẫn không cam tâm nhìn trừng trừng Lăng Vũ Dương.
Lăng Vũ Dương trong màn sương máu, mặc áo sơ mi màu trắng đã từ từ bị thấm ướt hết linh thể chảy ra.
Theo lý mà nói, linh thể hồn phách không thể nào có máu, máu chảy ra như thế này, có lẽ là màn sương quỷ đã làm tổn thương đến hồn phách của Lăng Vũ Dương.
Tôi vừa định bước ra khỏi áo giáp phù, đến bên cạnh Lăng Vũ Dương, nhân tiện nhìn xem rốt cuộc tình hình hồn phách của anh ấy bị hao tổn như thế nào thì liền nghe anh ấy nói: “Cô gái nhỏ, nghe lời, đừng đi ra ngoài cứ bên trong, con rùa đen rụt cổ này thích dùng phân thân.
Đây là phân thân của anh ta, đợi anh đối phó bản thể của anh ta xong, rồi em hẵng ra ngoài…”
A!
Tôi đã lính giáo được Bạch Họa Chí thích sử dụng phân thân từ sớm.
Anh ta bị Lăng Vũ Dương đánh chết một phân thân, tôi cũng không kinh ngạc chút nào cả.
“Thế anh ta không phải vô địch rồi, rất giống với Tôn Hầu Tử, lông khỉ mọc đầy phân thân.
Vậy… vậy làm sao mà đánh được?” Tôi sợ kết quả như thế này, trong lòng thầm nghĩ Bạch Họa Chí khó chơi như vậy, vì sao không sớm đối mặt trực tiếp với Lăng Vũ Dương.
Dù sao phân thân của anh ta cũng nhiều, cùng lắm thì dung thuật hải chiến đánh người.
Vấn đề này Lăng Vũ Dương đã cho tôi đáp án: “Anh ta? Anh ta dựa vào cái gì mà so sánh với tiên phật trong truyện thần thoại? Chẳng qua chỉ là một quỷ hồn mà thôi.
Sử dụng một phân thân của anh ta sẽ làm tổn thương đến ba hồn bảy vía, anh ta không thể chống đỡ lâu được nữa đâu.
Nhiều năm anh chơi cùng anh ta như vậy, sớm đã biết anh ta khá là lãng phí, nghĩ lại, trong sương mù này cũng chỉ còn lại một thiên hồn cuối cùng của anh ta.”
“Thế bản thể của anh ra cụ thể ở đâu anh có thể tìm thấy không? Nếu như cứ ở đây một khá lâu, sương máu… sương máu có thể sẽ ảnh hưởng đồng thời đến cơ thể cả hai chúng ta.” Tôi có thể cảm nhận được, mặc dù thực lực Lăng Vũ Dương rất mạnh và dũng cảm, nhưng cũng không thể nào chịu nổi mà ở lại trong sương máu thời gian dài.
“Tìm anh ta, cũng không khó!”
Lăng Vũ Dương quét mắt nhìn xung quanh, hình bóng của anh ấy nhanh như tia chớp, hết lần này đến lần khác phóng ra.
Anh nhanh chóng vẽ một cái bùa chú trong không khí, nhanh đến mức chỉ cần chạm đầu ngón tay một chú đã xuất hiện một lá bùa chú.
Lá bùa này tôi là một loại phong phù mà tôi còn chưa biết vẽ, ngay khi đặt lá bùa này xuống, gió sẽ thổi điên cuồng, thôi bay màn sương máu xung quanh đi.
Liền nhìn thấy được nơi bị gió thôi bay đi xuất hiện một thiếu niên trẻ tuổi mặc đồ trắng đang đứng.
Trong phút chốc anh ta đã bị chúng tôi phát hiệ ra vị trí ẩn nấp, rõ ràng rất kinh ngạc, sắc mặt liền trắng bệch ra.
Trông dáng vẻ này, anh ta đã bị dọa không nhẹ.
Dù sao Bạch Họa Chí cũng chỉ còn lại phân thân cuối cùng, bị đi rồi thì cũng chẳng còn gì nữa,
Không sợ mới là lạ!
Bạch Họa Chí nhanh chóng rú ra một cây sáo ngọc từ bên hong, đưa lên miệng thổi, cũng thật sự rất kỳ lạ.
Bạch Họa Chí đã mấy lần dùng phân thân, nhưng cây sáo này lần nào cũng được anh ta tìm về lại được.
Sau khi tiếng sáo vang lên, sương máu đã bị bùa chú gió lốc Tam Thanh thổi tản ra.
Như thể nghe thấy tiếng sáo này đã nhanh chóng tụ họp lại, chắn trước mặt anh ta, tách Bạch Họa Chí và chúng tôi ra.
Lăng Vũ Dương căn bản không quan tâm đến những thứ này, vươn đầu ngón tay thon dài ra gạt màn sương máu dày đặc, đẩy nó ra: “Đừng chơi mấy trò này không có tác dụng đâu, mấy thứ sương mù này không có hiệu quả đối với tôi đâu.”
Bạch Họa Chí lại một lần nữa xuất hiện sau màn sương máu, sắc mặt anh ta ngày càng trắng bệch ra, đôi mắt hằn lên vẻ oán hận.
“Nếu đã có thể dẫn anh ra… anh cho rằng tôi… không có sự chuẩn bị sao?” Bạch Họa Chí cũng giải quyết tận gốc rồi, sau khi anh ta quát lên một tiếng chói tai, miệng thổi lên một khúc nhạc vô cùng u ám, thê lương: “Lăng Vũ Dương, hôm nay anh sẽ phải tự chịu trách nhiệm cho chính mình, anh và vợ anh sẽ cùng chết ở đây! Anh có tin không?”
Toàn bộ màn sương máu như sóng lớn ở ngoài khơi tụ lại thành một đám
Xung quanh lập tức trở nên trống trải, màn sương máu đó bay thẳng về phía tôi như mũi tên bắn.
Tôi nhìn thấy sương máu biến thành mũi tên lập tức hiểu ra ngay, thế này là có ý muốn chĩa mũi nhọn vào tôi.
Anh ta muốn dùng cái này để làm phân tâm Lăng Tử Dương.
Mũi tên xuyên qua đánh vào ba lớp áo giáp phù của Lăng Vũ Dương, còn kiên trì được ba mươi giây nữa, mới có thể phá vỡ được áo giáp phù của anh ấy.
Sau khi lớp bùa chú đó bị đánh vỡ, tôi lại lập tức chưởng bùa chú trong lòng bàn tay ra.
Áo giáp phù trong lòng bàn tay chỉ mang tính tương đối, do tôi còn chưa tinh thông đạo thuật.
Lúc lo được lo mất, bị mũi tên máu này đâm xuyên qua.
Bên tai vang lên xé gió, tôi không muốn chết ở nơi này, nhanh chóng bay sang bên cạnh trốn.
Vốn dĩ tưởng rằng né được đường bay của nó.
Biến đi, mũi tên này quá rẻ tiền rồi!
Vậy mà nó quẹo lại, tiếp tục đuổi theo tôi.
Mũi tên này là sương máu biến thành, dường như có ý thức độc lập của riêng nó như sương máu.
Mũi tên này không thể giết được tôi thì tuyệt đối sẽ không quay đầu, tôi đành chạy thành hình chữ S, cũng không ảnh hưởng đến quá trình truy đuổi muốn giết tôi của nó.
Lần này có thể…
Tôi không chạy nổi nữa, cũng chạy không lại mũi tên máu.
Ngay lúc này, tôi cảm giác mình có thể sẽ thật sự sẽ đi đời nhà ma rồi.
Trong lòng có cảm giác như không còn vướng bận gì, chỉ có duy nhất cảm giác tiếc nuối, thế mà mình lại không thể nhìn thấy con lớn lên.
Dù sau tôi cũng đang ở trong Quỷ Vực, thân thể thực sự của tôi đang nằm ở trên giường trong phòng, Thái Bạch đại nhân cũng đã đồng ý với tôi, sẽ bảo vệ chăm sóc con của tôi.
Cho nên, tôi lại không lo lắng đến an toàn của đứa bé.
Ngay lúc này, thực sự không thể trốn được nữa, chỉ có thể mở to mắt nhìn mũi tên đó nhắm thẳng vào mi tâm của tôi.
Tưởng rằng sắp chết, nhưng lại thấy một bóng dáng to lớn đứng chắn trước mặt tôi.
Bản thân tôi hoàn toàn không hao tổn gì, chỉ cảm nhận được sương máu cháy trên da thịt.
Lúc này ngọc bội trên ngực đột nhiên phát sáng, chặn sương máu ở bên ngoài, khiến cảm giác bị bỏng kia giằng co một chút rồi biến mất.
Ngay thời khắc quan trọng, miếng ngọc bội đó lại lại bảo vệ tôi.
Tôi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lăng Vũ Dương không chút động đậy, không biết phải làm sao, đành thấp giọng gọi một tiếng: “Lăng Vũ Dương…”
Lăng Vũ Dương hoàn toàn không có bất kỳ bảo vệ nào trong màn sương máu, một lúc sau, áo sơ mi trắng đã bị nhiễm màu máu đỏ tươi.
Máu chảy xuống cổ tay từ từ nhỏ giọt, người thì lại không nhúc nhích, khiến cảm giác bất an trong tôi cực kỳ mạnh liệt.
Tôi đứng phía sau kéo tay anh ấy, nhưng lại cảm giác cánh tay anh ấy đã lạnh ngắt, cứng đờ: “Lăng Vũ Dương… anh sao thế…”
“Anh… anh không sao, chỉ là….
bị thương một chút.” Lăng Vũ Dương chặn vết thương trên ngực của mình, rên lên một tiếng, rồi khuỵu một gối xuống đất.
Tôi vôi vàng xông đến trước mặt anh ấy kiểm tra xem, ngực anh ấy bị mũi tên máu cắm vào, máu thấm ướt hết cả lồng ngực anh, mũi tên máu đó không quấn lấy tôi nữa là vì có anh ấy giúp tôi đỡ rồi.
Ngay lúc đó tôi cảm thấy mình như bị sét đánh, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Hiện ra trước mắt chỉ là vết thương không ngừng chảy máu của anh: “Anh bị thương rồi… anh bị mũi tên máu làm bị thương rồi, còn nói à không sao.
Vết thương này nhỏ sao?”
Vốn dĩ mũi tên này hướng đến tôi, nhưng anh ấy lại chắn giúp tôi.
Tôi không còn cách nào khác lấy tay ấn chặt vào miệng về thương, giữ cho máu không chảy ra nữa, nhưng cả bàn tay đã bị máy chảy ướt cả.
Tooi cảm thấy linh hồn của mình dường rút ra khỏi cơ thể.
Tôi không có đạo thuật và phật pháp, nhưng lúc này, không còn bất kỳ cách nào khác có thể cứu được chồng mình.
Tôi thực sự hy vọng mũi tên này nằm trên cơ thể mình.
“Cô gái ngốc… anh… không sao.
Khụ khụ… là do chồng không thể bảo vệ tốt cho em.
Nhắm mắt lại, đợi anh một lát, ngoan.” Anh cười vuốt ve ôm lấy khuôn mặt tôi, khóe miệng trào ra máu tươi, khuôn mặt không còn chút máu, trắng bệch đầy yếu ớt.
Tôi bắt lấy bàn tay đang vuốt ve mặt tôi, nước mắt tuôn không ngừng: “Quay về trị thương đi, đừng đảnh nữa… bây giờ anh đang bị thương…
“Không được, anh không tha cho anh ta được.
Thử nghiệp chướng này đã mấy lần muốn giết anh rồi, hôm nay không giết được anh ta, sau này sẽ trở thành họa lớn.” Lăng Tử Dương rất quyết tâm trong chuyện này, căn bản không có người nào có thể thay đổi được.
Anh áp đầu tôi vào ngực anh ấy, còn bản thân anh ấy lại vẫn lạnh lùng khí thế như vậy mà đối mặt, tôi ở phía sau Bạch Họa Chí: “Đụng đến vợ của tôi, vĩnh viễn trầm luân, vạn kiếp bất phục.”
Khi thể lạnh lùng này xuất hiện, cảm giác xung quanh dường như muốn đóng băng cả.
Đầu tôi bị anh ấy gắt gao giữ chặt, mặt dán vào lồng ngực anh, vẫn bản không thể nhìn thấy tình hình của sương máu được.
Âm khi xung quanh mãnh liệt như một cơn lốc, khiến tóc tại tôi bay tán loạn cả lên.
Nếu không được Lăng Vũ Dương ôm chặt lấy thi dường như cơ thể đã nhẹ như lông hồng, bị cơn gió lốc điên cuồng kia thổi bay.
Tôi ôm chặt lấy sau lưng Lăng Vũ Dươn máu trên áo ướt sủng, miệng không thể nào hít thở được.
Chỉ có thể há to miệng hít cơn gió mang theo âm khí kia, tôi chỉ có thể đứng yên trong lồng ngực Lăng Vũ Dương, được anh vững vàng bảo vệ.
Vết thương trên ngực anh vẫn đang chảy máu, máu chảy sang cả người tôi.
Máu âm lạnh lẽo mang theo tả khi, giống như trạng thái của anh lúc này, một lòng muốn là thịt Bạch Họa Chi.
Cho dù là một trăm cái đầu cũng phải kéo xuống.
“Anh đừng vội to mồm! Bây giờ máu tươi chảy rất nhiều, bản thân rất khó giữ nổi, lấy cái gì mà khiến tôi vạn kiếp bất phục…” Bạch Họa Chi gần như không còn e dè nữa, anh ta dường như sợ trạng thái này của Lăng Dương Vũ.
“Anh không phải coi trọng sống chết của quỷ mẫu nhất sao? Tôi muốn mạng của nó, khiến anh bị đau lòng.” Lăng Vũ Dương ôm lấy tôi đột nhiên nhẹ nhàng nhảy dựng lên, gần như chạy rất nhanh.
Mặc dù Bạch Họa Chỉ và chúng tôi là địch, nhưng lại vô cùng hiếu thảo, ở sau lưng chúng tôi hét lên: “Anh dám đụng vào quỷ mẫu thử xem… Lăng Vũ Dương, anh muốn chạy đi đâu?”
“Anh làm bị thương vợ tôi, tôi giết mẹ của anh, rất công bằng.
Sương máu này là lúc quỷ mẫu của anh vận khí phun ra, lúc đó không biết tôi có bị ngốc hay không? Bà già chết tiệt này nhất định phải chết trong sương máu.” Lời nói của Lăng Vũ Dương mang theo sự hung ác và cay nghiệt, bây giờ anh đang là linh thể, tốc độ khiến người khác không thể nào tưởng tượng được.
“Anh nói xem tôi tìm thấy cổ sẽ vặn nó là bóp nát nó?”
Từng chữ của Lăng Vũ Dương đều mang theo tà khí, từng câu đều có thể làm cho Bạch Họa Chí tức chết.
Đột nhiên, Lăng Vũ Dương phóng như bay vào trong sương máu rồi dừng lại.
Tôi còn chưa kịp nhìn thấy gì thì bên tại đã vang lên một giọng nói khe khẽ kêu cứu: “Con ơi, mau cứu mẹ… cậu ta sao lại phát hiện ra được mẹ ở đây? Con à, con đừng đến cứu mẹ nữa, vì mẹ sẽ bỏ mạng tại nơi này rồi!”.
Danh Sách Chương: