Khách sạn Nocturne đang trang trí cho buổi tiệc tổ chức sinh nhật cho cô hai nhà họ Ân ngoài trời, chỉ là giờ phút này, hình như bầu không khí ở đây không được tốt lắm, thậm chí còn có cảm giác căng thẳng.
“Chị, tại sao chị có thể đối xử với em như vậy? Em là em gái của chị đấy!” Ân Nhạc Vy tủi thân nhìn Ân Thiên Thiên phía đối diện. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn là những giọt lệ đang cố kiềm nén, dáng vẻ kiên cường khiến người ta đau lòng: “Chị, từ bé em đã không thân thiết với chị, chị không thích em nên em không dám quấn lấy chị, thế nhưng điều đó không có nghĩa là em ghét chị! Dù sao chị cũng là chị ruột của em mà!”
Đối diện Ân Nhạc Vy là một cô gái xinh đẹp, không lớn tuổi lắm, trang điểm tinh tế, chỉ là bây giờ gương mặt cô đang tái nhợt, cánh tay nhỏ bé buông thõng hai bên, bàn tay siết chặt thành nắm đấm đang run rẩy.
Ân Nhạc Vy loạng choạng tiến lên, nắm chặt lấy cánh tay Ân Thiên Thiên, ngăn thân thể cô run rẩy. Chẳng qua nước mắt cô ta vẫn không kiềm được rơi xuống, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia lại càng khiến người ta thương xót hơn.
Tất cả mọi người xung quanh đều tự giác đứng thành nửa vòng tròn, vây quanh người nhà họ Ân, khe khẽ bàn tán “trò hề” của chị em nhà họ Ân này.
“Chị, ở nhà em không dám tranh giành tình yêu của bố mẹ với chị, không dám tranh giành sự quan tâm của anh trai và thậm chí là em trai. Tất cả em đều nhường cho chị, vậy chị có thể nhường em một chút không? Chị...” Nói xong, nước mắt Ân Nhạc Vy tuôn trào như thác đổ, cơ thể gầy gò hơn cả Ân Thiên Thiên khẽ run, cô ta nắm chặt cánh tay Ân Thiên Thiên: “Chị, chị hãy trả bạn trai lại cho em, em xin chị đấy!”
“Tôi nói này, có phải cô cả nhà họ Ân quá đáng lắm không, ngay cả bạn trai của em gái mình mà cũng giành được! Có đạo đức không hả!”
Đám người xung quanh không nhịn được bắt đầu xì xào chỉ trỏ, chẳng hề kiêng dè Ân Thiên Thiên đang ở đây, rõ ràng là muốn nói cho cô nghe.
“Đúng đấy, tôi nghe nói cô hai nhà họ Ân đã đính hôn với bạn trai rồi, đột nhiên cô cả lại nhảy ra là cái kiểu gì thế? Cứ tưởng mình là chị thì ngon lắm ư, cô ta đừng quên nhà họ Ân còn hai cậu ấm nữa!”
“Trước kia tôi nghe nói cô cả này xấu tính xấu nết, phẩm hạnh chẳng ra gì. Loại người như thế thì làm gì có đàn ông nào yêu, còn không biết xấu hổ đi mồi chài chồng chưa cưới của em gái mình, đúng là loại mặt dày!”
...
Ân Thiên Thiên nghe thấy hết từng câu từng chữ của đám người xung quanh, cánh tay bị Ân Nhạc Vy nắm lấy nhói đau, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng móng tay cô ta đang ghim vào da thịt mình. Nhưng bây giờ cô chỉ sững sờ nhìn một người trong cuộc khác đang lặng im đứng nhìn nãy giờ.
Hướng Thực – người bạn trai ở bên cô bốn năm, người đàn ông hai ngày trước đã nói là phải về nhà thăm em gái bệnh nặng, ấy thế mà giờ đây lại xuất hiện ở bữa tiệc của nhà họ Ân với thân phận chồng chưa cưới của em gái cô!
Ân Thiên Thiên không thèm để ý đến Ân Nhạc Vy, đưa tay cạy bàn tay đang siết lấy cánh tay mình của Ân Nhạc Vy ra. Cô chịu đựng cơn đau đớn nơi cánh tay, bước từng bước về phía Hướng Thực. Cô ngước mắt, giọng nói hơi run rẩy, khe khẽ hỏi: “Hướng Thực, em chỉ hỏi anh một câu thôi, anh là bạn trai của ai?”
Cô vừa dứt lời, tiếng cười giễu cợt bỗng vang lên, chỉ là tiếng cười kia còn chưa dừng lại thì trước mặt Ân Thiên Thiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, đối phương không do dự túm lấy người cô, sau đó giơ tay lên tát!
Bốp!
Một cái bạt tai rơi trên gương mặt của Ân Thiên Thiên.
“Ân Thiên Thiên, cô chú ý một chút cho tôi! Đừng bôi nhọ thể diện nhà họ Ân nữa! Cô còn sợ danh tiếng của mình chưa đủ thối nát sao!”