Không tổ chức nổi hôn lễ à?
Ân Thiên Thiên nghe vậy mà chỉ muốn cười phá lên. Nếu nhà họ Cảnh không có khả năng tổ chức lễ cưới thì sau này cô sẽ gọi Ân Nhạc Vy là chị! Chỉ cần nghĩ đến lúc tổ chức hôn lễ, người nhà họ Ân biết Cảnh Liêm Uy là cậu chủ Cảnh, cô cảm giác máu trong người mình sôi sùng sục.
Những kẻ nhìn người khác bằng nửa con mắt luôn đáng ghét vậy đấy. Dù trong mắt Ân Thiên Thiên thì Cảnh Liêm Uy không phải người nhà họ Cảnh mà chỉ là một bác sĩ khoa ngoại thì cũng là người đáng để mọi người trong thành phố này phải nịnh bợ. Bệnh viện Nam Tự là bệnh viện tốt nhất thành phố này đấy, Cảnh Liêm Uy là bác sĩ có tiếng khoa ngoại đấy! Trên đời này có ai dám đắc tội bác sĩ à?
“Chị cười gì à?” Ân Thiên Thiên hỏi lại, dáng vẻ của cô bây giờ trông đáng yêu vô cùng, cô nhỏ nhẹ nói với Ân Nhạc Vy: “Chị đang nghĩ để tổ chức hôn lễ thì cần vay nhà mình bao nhiêu tiền thì đủ.”
Ân Nhạc Vy đắc ý xì một tiếng, Ân Thiên Thiên cũng không để tâm. Thấy Ân Nhạc Vy đẩy Hướng Thực ra trước, lúc sắp đi còn nói một câu khiến Ân Thiên Thiên căng thẳng.
“Chị có cần em phải nhắc một câu không? Đến tiệc đính hôn mà cũng không ai tới dự, lúc về nhà chồng thì dù có là cô cả nhà họ Ân cũng bị chỉ trích nặng nề lắm đây.” Ân Nhạc Vy thỏa mãn nhìn mặt Ân Thiên Thiên biến sắc: “Ôi chị ơi, làm sao bây giờ nhỉ? Cả bố và mẹ đều không muốn đi gặp nhà bên đó, khéo cũng vì thế mà hủy hôn không chừng. Hay em bảo bố làm mối chị cho giám đốc Trương nhé?” Ân Nhạc Vy nói xong cũng không đợi Ân Thiên Thiên mà đi thẳng.
Tuy ban đầu Ân Thiên Thiên còn lo lắng nhưng một lúc sau, cô không nhịn được mà cười khẽ.
Đúng là con người không nên cứ ỷ lại vào sự che chở của người khác, như cô mới được Cảnh Liêm Uy bảo bọc hai ngày thôi mà đã chậm chạp thế này rồi.
Ở thành phố T này, khi con gái đi lấy chồng, nếu nhà gái không muốn đến gặp nhà trai thì khác nào vả vào mặt bố mẹ nhà ấy? Bảo sao Cảnh Liêm Uy lại tức giận đến vậy. Cô là con gái trong nhà nhưng không được tôn trọng, dưới búa rìu dư luận, cô phải làm thế nào mới có dũng khí tiếp tục sống...
Khi Ân Thiên Thiên đang phiền não về vấn đề này thì bỗng điện thoại báo có tin nhắn mới, cô khó chịu cầm điện thoại lên xem rồi lại chợt mỉm cười.
Hại chết người không đền mạng: Thiên Thiên, trễ vậy rồi còn chưa ngủ à? Muốn anh xử em thế nào đây hả?
Thiên Thiên ngọt ngào: Anh ạ, em đang chuẩn bị đi ngủ này.
Hại chết người không đền mạng: Ừ, ngủ sớm đi, đừng lo vụ quảng cáo nữa, chờ anh về anh làm giúp cho.
Ân Thiên Thiên im lặng một lúc rồi mới trả lời: Anh ơi, anh biết chuyện Nhạc Vy sắp kết hôn chưa? Anh có về không?
Đầu bên kia cũng một lúc sau mới đáp: Em mong anh về à?
Ân Thiên Thiên thấy Ân Thiên Tuấn trả lời vậy thì vui hơn nhiều, cô cầm điện thoại nằm lên giường rồi gõ tin trả lời: Dạ, Thiên Thiên lâu lắm rồi không được gặp anh. Bao giờ anh về em sẽ nói với anh một chuyện vô cùng quan trọng...
Tại một thành phố ven biển, Ân Thiên Tuấn nhìn điện thoại mà mỉm cười, nghiêm khắc đáp lại em gái mình: Đi ngủ ngay cho anh! Anh về mà thấy em gầy đi thì biết tay anh đấy!
Rõ, thưa anh trai yêu dấu của em.
Ân Thiên Thiên trả lời tin nhắn xong, nghĩ đến việc có thể nhờ Ân Thiên Tuấn đến gặp nhà Cảnh Liêm Uy mà tâm trạng đỡ hơn nhiều. Cô sẽ cố gắng không để Cảnh Liêm Uy phải khó xử.
Chiếc điện thoại Ân Thiên Thiên vừa bỏ xuống lại đổ chuông. Ân Thiên Thiên thấy người gọi đến là Cảnh Liêm Uy thì mặt chợt ửng đỏ, không biết vì đêm hè nóng nực hay vì cơn giận vừa rồi còn chưa nguôi...
Lúc cô nhận cuộc gọi, giọng của cô hơi nghẹn: “Alo?”
Cảnh Liêm Uy hơi nhíu mày: “Em khóc đó à?”
Ân Thiên Thiên nghe vậy mà sầm cả mặt. Chị đây rõ ràng là đang xấu hổ, anh nghe thế nào lại thành khóc vậy? Việc gì phải khóc chứ? Anh trai yêu dấu của cô sắp về làm chỗ dựa cho cô rồi, giờ cô lại là Ân Thiên Thiên không sợ bất cứ thứ gì trên đời!
Ân Thiên Thiên nằm trong chăn, đáp lại anh bằng giọng buồn bực: “Đâu mà, tôi vừa ngủ, chưa dậy.”
Cảnh Liêm Uy không hỏi thêm mà nói thẳng: “Ừm, tôi về đến nhà rồi. Mai tôi phải đi làm, bà nội bảo em qua đây chơi với bà, nghỉ trưa tôi đến đón em.”
Ân Thiên Thiên phản bác theo bản năng: “Anh làm việc chưa đủ mệt hả? Cần gì phải đón chứ, tôi tự bắt xe qua là được, anh cứ đi làm đi.”
Cảnh Liêm Uy khẽ cười, một lúc sau mới trả lời: “Tôi biết rồi, mai cứ ở nhà chờ tôi, hết giờ tôi qua đón.” Anh nói xong cũng không chờ Ân Thiên Thiên đáp, nói thêm một câu chúc ngủ ngon rồi cúp máy. Ân Thiên Thiên đặt điện thoại xuống rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi ngủ, quăng luôn chuyện ngày mai Cảnh Liêm Uy tới đón cô ra sau đầu.
Hôm sau, Ân Thiên Thiên bận cả đêm qua ngủ mãi tới giữa trưa mới dậy. Cô đánh răng rửa mặt xong đang chuẩn bị xuống ăn cơm thì chuông điện thoại vang lên. Cuộc gọi từ số lạ, Ân Thiên Thiên nghĩ ngợi chút rồi bắt máy: “Xin chào, tôi là Ân Thiên Thiên.”
“Thiên Thiên đó à, bà đây.” Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi vang, có thể tưởng tượng được bà Cảnh đang vui thế nào: “Dậy chưa cháu? Dậy rồi thì đừng ăn trưa vội nhé, qua đây ăn với bà, ăn xong bà dẫn cháu đi dạo.”
Ngay từ câu “bà đây”, Ân Thiên Thiên đã sợ ngây cả người ra rồi. Hôm qua bà còn có vẻ không ưng cô lắm cơ mà, sao giờ lại có số của cô, nói năng cũng rất thân thiết nữa chứ. Mãi một lúc sau cô mới lấy lại tinh thần mà trả lời.
Vừa cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên buồn bực cào tóc mình, đúng lúc này cửa phòng mở ra. Ân Thiên Thiên nhìn ra cửa, người mới đến cũng đang nhìn cô.
Thật ra Ân Thiên Thiên rất sợ bà Cảnh, dù là bà trong lời đồn thổi hay bà lão vui vẻ như đã gặp lần trước đều làm Ân Thiên Thiên thấy sợ, vừa rồi cào tóc thành ra đầu cô giờ như tổ quạ.
Mà người vừa mở cửa lại là Cảnh Liêm Uy.
Hẳn anh đã quá quen với một Ân Thiên Thiên lúc nào cũng mơ mơ màng màng, anh không tỏ ra kinh ngạc mà chỉ khẽ nhíu mày và mỉm cười, sau đó bước vào phòng Ân Thiên Thiên.
Đôi mắt đen nhánh của Cảnh Liêm Uy lướt qua Ân Thiên Thiên khiến cô xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ nào chui vào. Đây là phòng riêng nên Ân Thiên Thiên định đẩy Cảnh Liêm Uy ra ngoài, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Cảnh Liêm Uy chặn lại.
“Ân Thiên Thiên, hôm qua em tự hào về dáng người của mình, hôm nay đổi thành mặt à?” Rõ ràng anh đang châm biếm mà sao cô lại thấy lạnh thế nhỉ? Đôi mắt của anh khiến cô không tự chủ cúi thấp đầu xuống. Cảnh Liêm Uy thấy cô ngoan ngoãn như vậy bèn nói: “Lần sau nếu tôi biết em ở trong phòng mà không khóa cửa thì cứ chuẩn bị tinh thần qua ở với bà một tháng đi.”
Ân Thiên Thiên thầm kêu gào trong lòng! Cảnh Liêm Uy chết tiệt! Trừ dọa dẫm cô ra thì anh còn biết làm gì hả? Dáng cô không đẹp hả? Mặt không đẹp hả? Cô đây dáng chuẩn mặt như thiên thần đấy, đúng là không có mắt nhìn!
Tên khốn này!
Cảnh Liêm Uy không quan tâm Ân Thiên Thiên đang thầm rủa xả mình mà đi tới ngồi lên ghế, rồi nhìn quanh phòng. Đôi mắt phượng khẽ nhíu lại khi thấy công sức đêm qua của Ân Thiên Thiên, thấy cô nhóc kia vẫn đứng nguyên tại chỗ bèn nhướng mày: “Nhanh nhẹn lên, chiều tôi còn một ca phẫu thuật phải làm.”
Ân Thiên Thiên dạ dạ vâng vâng rồi chạy vào phòng vệ sinh thay đồ, đi ra xong bèn cầm túi xách ngoan ngoãn đứng cạnh đó. Cảnh Liêm Uy bình tĩnh dắt tay cô ra ngoài.
Nhà họ Ân đang chuẩn bị ăn cơm trưa, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên chào hỏi Lý Mẫn rồi đi. Ân Thiên Thiên cảm giác không khí trong nhà hôm nay có vẻ không ổn lắm, Ân Bách Phú bất mãn nhìn Cảnh Liêm Uy, Ân Nhạc Vy nhìn cô đầy giễu cợt.
Tiếng chuông cảnh báo reo ầm ĩ trong lòng cô, Ân Thiên Thiên biết bảo vệ bản thân hơn Cảnh Liêm Uy nhiều. Song cô chưa kịp nói gì đã bị Cảnh Liêm Uy kéo ra khỏi nhà.
Ân Thiên Thiên thề cô chưa từng nhận được đãi ngộ nào lớn thế này. Cả nhà họ Cảnh đều đang chờ cô, Cảnh Liêm Uy đưa cô đến nhà xong thì vội vàng chạy về bệnh viện chuẩn bị cho ca phẫu thuật buổi chiều.
“Thiên Thiên.” Bà Cảnh hôm nay rất nhiệt tình, Cảnh Liêm Uy vừa đi bà đã kéo tay Ân Thiên Thiên rồi ấn cô ngồi cạnh bàn ăn, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng lần lượt ngồi vào bàn: “Ăn cơm xong thì nói chuyện với bố mẹ một lúc rồi về phòng thằng Uy mà nghỉ, bà ngủ trưa dậy thì hai bà cháu mình đi mua đồ.”
Ân Thiên Thiên hoàn toàn không dám nói không, chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
Lễ nghi trên bàn ăn của nhà họ Cảnh rất tốt, Ân Thiên Thiên trở thành nhân vật khiến cả nhà chú ý. Bà Cảnh thấy mọi cử chỉ của cô đều đúng mực thì vui lắm.
Bỗng Vi Gia Huệ nói một câu khiến Ân Thiên Thiên giật mình: “À đấy, cháu xem bao giờ bố mẹ bên đó rảnh thì gặp mặt bàn bạc chuyện kết hôn đi.”
Ân Thiên Thiên đang định trả lời thì bà Cảnh ngắt lời cô. Dù cơ hội thẳng thắn bị phá nhưng Ân Thiên Thiên cũng chỉ có thể mỉm cười với bà Cảnh đầy nhiệt tình: “Thiên Thiên, thế này nhé, hai bà cháu mình đi dạo xong thì tiện đường qua bệnh viện của thằng Uy. Không chừng kịp lúc nó tan làm đấy, về cùng nhau luôn.”
Ân Thiên Thiên gật đầu, cô có thể nói không ư?
Song cô không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi từ lúc rời nhà đến khi giữa trưa, nhà họ Ân đã không do dự “bán đứt” cô đi.