• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Liêm Uy... Lẽ nào anh không biết tình cảm em dành cho anh là thế nào? Anh nhất quyết phải tuyệt tình với em như vậy sao?” Mộc Sa vừa khóc vừa chất vấn anh, hẳn sẽ chẳng người đàn ông nào có thể kiềm chế được mà không bảo vệ một cô gái yếu ớt như vậy, “Liêm Uy, anh nghĩ lại đi, nghĩ lại những tháng năm chúng ta bên nhau, chẳng lẽ anh đã quên hết rồi sao?”

Mộc Sa đột nhiên tiến đến ôm Cảnh Liêm Uy, đụng phải Ân Thiên Thiên khiến cô lảo đảo nghiêng người lùi về phía sau mấy bước, khi đứng vững và nhìn thấy hai người kia ôm ấp nhau, khỏi phải nói cô bực bội đến mức nào. Ân Thiên Thiên nhíu mày nhìn chằm chằm Mộc Sa, hận không thể lôi cô ta ra rồi ném thẳng xuống từ tầng mười ba.

Cảnh Liêm Uy cũng cau mày, thú thật anh không thích tiếp xúc thân mật với người khác, hơn thế nữa giờ anh và Mộc Sa đã chẳng còn quan hệ gì với nhau. Chưa cần nhìn đến phản ứng của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy cũng đã đẩy Mộc Sa ra rồi.

Sau khi bị đẩy ra, Mộc Sa ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, khuôn mặt cô ta đẫm nước mắt, ai nhìn vào còn tưởng Ân Thiên Thiên đanh đá bắt nạt cô ta.

Truyện được mua bản quyền up trên

“Liêm Uy...” Mộc Sa run rẩy khẽ gọi tên Cảnh Liêm Uy, hy vọng có thể gợi lên chút tình cảm của anh, hoặc chí ít là gợi lên lòng thương hoa tiếc ngọc của một người đàn ông.

Nhưng đáng tiếc rằng Cảnh Liêm Uy không phải là một người đàn ông bình thường. Anh cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi dính bẩn của mình mà cau mày rất chặt, sau đó nói với Ân Thiên Thiên, “Thiên Thiên, em vào phòng ngủ lấy chiếc áo khác cho anh.”

Ân Thiên Thiên liếc anh một cái đầy bất mãn, hoàn toàn không có ý định nghe lời. Thôi đừng đùa, ai biết hai người họ có tình cũ không rủ cũng tới hay không? Lỡ lúc cô đi ra rồi nhìn thấy mấy cảnh gây đau mắt thì sao? Đừng hòng cô đi. Phải nói là, còn Mộc Sa ở đây thì đừng mong cô đi đâu.

Cảnh Liêm Uy đâu biết được tâm tư phụ nữ thế nào, cuối cùng Cốc Thái Yên thấy tình hình không ổn mới nhanh nhẹn chạy vào phòng lấy áo cho Cảnh Liêm Uy. Cảnh Liêm Uy cũng không thay luôn tại chỗ mà chỉ đứng đó nhìn Mộc Sa đầy bất mãn và căm ghét.

Mộc Sa run người lui về phía sau từng bước, không thể tin rằng cũng có ngày Cảnh Liêm Uy nhìn cô ta với ánh mắt như vậy. Rốt cuộc thì xảy ra sai sót ở đâu chứ?

Cả đời này Mộc Sa cũng không ngờ rằng Cảnh Liêm Uy sẽ nghiêm túc trong chuyện tình cảm đến vậy, nhưng cũng vì cẩn thận, hoặc do thân phận hay tính cách, nên Cảnh Liêm Uy chưa bao giờ là người dễ dàng đặt lòng tin vào người khác. Ban đầu Mộc Sa tiếp cận anh, anh vẫn luôn giữ cảnh giác. Hai năm không phải dài cũng chẳng phải ngắn, nhưng cũng đủ để anh biết cô ta là hạng người gì, một lời cầu hôn đã phá vỡ toàn bộ những gì hai người có với nhau.

“Mộc Sa, tôi nói lần này là lần cuối, từ nay về sau, cô là cô mà tôi là tôi, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì khác!” Giọng Cảnh Liêm Uy rất trầm, rõ ràng không có vẻ gì là tức giận, song Ân Thiên Thiên vẫn có thể cảm nhận được sự bực bội trong giọng nói của anh, “Tôi không thích cũng không yêu cô, xin cô đừng làm phiền tôi nữa. Nếu còn lần sau, tôi không ngại yêu cầu nhà họ Mộc giam cô lại đâu.”

Mộc Sa cắn chặt đôi môi mỏng của mình, không thể tin rằng Cảnh Liêm Uy sẽ nói những lời như vậy với cô ta.

Đúng vậy, trong thời gian hai năm bọn họ bên nhau, Cảnh Liêm Uy luôn dịu dàng với cô ta, không quá gần gũi cũng không quá xa cách, nhiều lúc Mộc Sa cảm giác như anh chỉ là một người bạn chứ không phải bạn trai của cô ta. Nhưng dù vậy thì quan hệ của hai người cũng là công khai, cô ta vẫn luôn nghĩ mình tuyệt vời đến vậy thì sao Cảnh Liêm Uy lại không động lòng, không ngờ Cảnh Liêm Uy còn tuyệt tình còn hơn cả cô ta.

Lúc này, trái tim cô ta đang đau đớn khôn cùng.

Khi chia tay Cảnh Liêm Uy ở sân bay, cô ta chẳng cảm thấy đau lòng gì, dù từ chối lời cầu hôn của anh cũng vậy, chẳng qua chỉ thấy hơi tiếc mà thôi. Trong khoảng thời gian hai người xa cách, rất ít khi cô ta nghĩ đến anh, nhưng vì sao sau khi trở về và nghe nói anh đã kết hôn, cô ta lại khó chịu đến vậy?

Mộc Sa mỉm cười đầy mỉa mai, cô ta biết mình đã phải lòng Cảnh Liêm Uy mất rồi, nhưng cô ta quá kiêu ngạo và tự phụ, vẫn cho rằng mình vẫn là người trên cơ trong tình yêu này, không ngờ kết cục sẽ thảm bại đến vậy.

“Cảnh Liêm Uy...” Mộc Sa lau khô nước mắt, kiên cường nhìn anh và hỏi, “Nếu giờ em nói em đồng ý làm vợ anh thì anh có muốn kết hôn với em nữa không?”

Ân Thiên Thiên tức quá mà bật cười, cô cảm giác như sắp bùng nổ đến nơi rồi. Khi cô đang định tiến lên thì Cảnh Liêm Uy giữ cổ tay cô lại, Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn anh, trái tim như bị bóp nghẹt.

Ánh mắt Cảnh Liêm Uy nhìn Mộc Sa rất nghiêm túc. Có phải anh vẫn luyến tiếc cô ta hay không? Giờ Mộc Sa muốn kết hôn với anh nên anh hối hận rồi phải không?

Trong vài giây ngắn ngủi mà Ân Thiên Thiên cứ như vừa băng qua Bắc Cực tuyết bay rợp trời, toàn thân lạnh lẽo chết lặng...

Hồi lâu sau cô mới nghe thấy tiếng Cảnh Liêm Uy vang lên, “Mộc Sa, chúng ta không thể đến với nhau, dù là bây giờ hay ngày trước thì cũng vậy.”

Mộc Sa không khóc mà chỉ nhìn anh, cuối cùng chậm rãi quay người cởi tạp dề, thay giày rồi đi ra ngoài, từ đầu chí cuối đều im lặng không nói câu nào. Khi đứng trước cửa, Mộc Sa vẫn quay đầu lại, nhưng người cô ta nhìn không phải Cảnh Liêm Uy mà là Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên còn chưa hoàn hồn lại đã bắt gắp ánh mắt của Mộc Sa, ánh mắt ấy khiến cô bất giác rùng mình. Khóe môi Mộc Sa nhếch lên thành một nụ cười đầy quái dị, làm chuông cảnh báo trong đầu Ân Thiên Thiên rung lên từng hồi. Đó là cảm giác như có kẻ nào đó đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Cảnh Liêm Uy quắc mắt nhìn Mộc Sa cho đến khi cô ta đi khỏi mới quay lại nhìn Ân Thiên Thiên.

Khó khăn lắm Ân Thiên Thiên mới lấy lại được tinh thần, thấy Cảnh Liêm Uy đang nhìn mình thì bỗng hờn dỗi tránh đi bàn tay anh. Giữa người đàn ông này và Mộc Sa có quá nhiều chuyện khiến cô bực bội.

Cốc Thái Yên nhìn tình hình thì biết chuyện không ổn, bèn lấy cớ xuống xem nhà hàng Long Phượng đã đưa đồ ăn đến chưa, tiện mua chút đồ uống để chuồn đi, dành không gian riêng cho đôi vợ chồng son.

Ân Thiên Thiên dường như vẫn còn ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền của Mộc Sa phảng phất trong phòng, cô bực đến mức chẳng muốn giãn mày.

“Ân Thiên Thiên, em có gì muốn hỏi không?” Cảnh Liêm Uy không e dè gì mà cởi áo ngay trước mặt Ân Thiên Thiên, còn “từ bi” mà cho phép cô hỏi.

Mặt Ân Thiên Thiên hồng rực lên, không rõ là vì bực mình hay vì xấu hổ, song vẫn tự giác xoay người lại không nhìn anh, nói hờn mát rằng, “Tôi thì có thể hỏi gì chứ? Hay tôi hỏi thì cậu ba đây sẽ trả lời tôi?”

Bàn tay đang cởi cúc áo của Cảnh Liêm Uy chợt khựng lại một chút, anh khẽ mỉm cười. Cô gái nhỏ này lúc tức giận thì xù hết gai lên như một con nhím vậy.

Cảnh Liêm Uy cởi chiếc áo sơ mi dính bẩn ra xong bèn cầm chiếc áo Cốc Thái Yên vừa lấy ra mặc lên người rồi đi đến trước mặt Ân Thiên Thiên, vừa sửa lại tay áo của mình vừa cười với cô, “Cài cúc cho anh đi.”

Ân Thiên Thiên vốn còn đang ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ thì bỗng xuất hiện một người đàn ông nửa thân trần đứng chắn trước mắt cô. Tuy mặt cô đang nóng bừng lên nhưng vẫn đưa tay cài từng chiếc cúc áo cho anh, ngửi mùi hương mát lạnh quen thuộc trên cơ thể anh mà cô cảm thấy mũi mình cay cay.

Cô có làm gì ai đâu cơ chứ? Khi cô tìm người kết hôn có dí dao vào cổ Cảnh Liêm Uy hay dùng tính mạng để uy hiếp anh phải kết hôn với mình sao? Chẳng qua cô chỉ muốn đổi một môi trường sống khác, sau đó cố gắng để Cảnh Liêm Uy yêu mình rồi hai người sống hạnh phúc bên nhau, chỉ một nguyện vọng nhỏ nhoi đó thôi mà sao nhiều khó khăn trắc trở đến vậy?

Trước hôn lễ, cô nghĩ đến tình cảm cuồng nhiệt giữa Cảnh Liêm Uy và Mộc Sa mà cứ lo lắng đề phòng mãi, thậm chí còn ép mình phải làm một người phụ nữ hư hỏng. Trong hôn lễ thì Mộc Sa xuất hiện, cô từ vợ hợp pháp trở thành kẻ phá vỡ hạnh phúc lứa đôi của người khác. Một ngày sau hôn lễ, cô còn thấy Mộc Sa xuất hiện trong nhà chồng mình với tư thế của một bà chủ.

Sau bao nhiêu chuyện như thế, cô có thể không buồn không tủi thân được sao?

Càng nghĩ Ân Thiên Thiên càng cảm thấy thật đau lòng. Tên khốn Cảnh Liêm Uy này, rốt cuộc thì anh là cái máy chế tạo phiền phức hay cô là cái máy chế tạo sự tủi thân đây?

Cảnh Liêm Uy nhìn cô gái vừa chăm chú vừa ấm ức đang cài cúc áo cho mình, thân hình nhỏ nhắn đến mức anh có thể dùng hai tay ôm chặt rồi khảm cô vào lòng mình, song những giọt nước mắt long lanh đọng trên hàng mi dài cong vút vẫn kiên cường không chịu rơi xuống.

Cô gái này thật sự cố chấp, cũng thật sự khiến người ta đau lòng.

Cảnh Liêm Uy ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Ân Thiên Thiên, lờ đi sự cứng ngắc của cô mà nhẹ giọng nói, “Năm đó Mộc Sa tiếp cận anh, anh đã cảm thấy cô ta cố ý rồi, vậy nên ngay từ đầu đã luôn cảnh giác với cô ta. Khởi đầu đã tệ hại như vậy thì em nghĩ anh sẽ có tình cảm với cô ta à?”

“Vậy anh còn cầu hôn cô ta làm gì?” Ân Thiên Thiên ngẩng đầu hỏi anh với vẻ bất mãn, lời tức giận hờn dỗi mà Cảnh Liêm Uy nghe lại thấy đáng yêu như đang làm nũng.

Cảnh Liêm Uy mỉm cười đáp, “Anh thừa nhận lúc đó đã có suy nghĩ rằng nếu cô ta đồng ý thì sẽ kết hôn, nhưng anh khá chắc chắn việc cô ta sẽ từ chối...”

“Nhưng anh đã cầu hôn rồi! Thậm chí hôn lễ vừa rồi cũng là chuẩn bị cho cô ta!” Có lẽ thái độ của Cảnh Liêm Uy quá dịu dàng, cũng có thể là vì anh có vẻ dễ nói chuyện nên Ân Thiên Thiên mới nói hết những gì giấu trong lòng ra, “Em chỉ là kẻ thế thân cho cô ta mà thôi, hôn lễ đó trừ em là cô dâu thì mọi thứ anh đều chuẩn bị cho cô ta còn gì?”

Cảnh Liêm Uy nghe Ân Thiên Thiên nói xong thì hơi lặng đi. Anh không ngờ Ân Thiên Thiên sẽ để ý đến chuyện đó. Giờ anh chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu, ngây thơ và không hiểu sự đời. Anh cũng biết rằng cô đã thích anh rồi. Song cảm xúc mà anh dành cho cô mới chỉ dừng lại ở quan tâm mà thôi, chỉ một chút ấy thôi không đủ để anh nhận ra rằng cô đang đau lòng đến mức nào.

����������

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK