Thời điểm Ân Thiên Thiên mở mắt ra đã nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai phóng to trước mắt. Sau khi hơi ngạc nhiên, cô mới nhớ ra mình đã kết hôn rồi, khuôn mặt chỉ hơi đỏ lên đã nghe thấy người đàn ông đối diện lên tiếng.
"Ân Thiên Thiên, chuẩn bị làm dâu nhà họ Cảnh xong rồi chứ?"
Câu nói đầu tiên vào sáng sớm làm cho Ân Thiên Thiên có chút sợ hãi. Vậy là ý gì? Cảnh Liêm Uy không có chút tự giác sẽ giải thích cho Ân Thiên Thiên, một tay đỡ đầu mình nhìn cô gái nhỏ trong ngực, giọng nói mang theo sự nghiêm túc: "Thiên Thiên, chuyện anh hứa với em đương nhiên anh sẽ làm được. Thế nhưng em nên biết, hôn nhân của chúng ta không phải trò đùa, anh cũng không thể thực sự là một Liễu Hạ Huệ bên cạnh em..."
Ân Thiên Thiên nằm nghiêng trên giường, mở to đôi mắt trong suốt nhìn anh vô cùng chăm chú.
"Em là vợ của anh, anh là chồng của em, hiện tại chúng ta ‘hữu danh vô thực’..." Cảnh Liêm Uy nói xong còn vươn tay vén lại mấy sợi tóc rủ xuống của cô, rồi nói tiếp: "Ân Thiên Thiên, anh chờ em, chờ tới ngày em chuẩn bị xong."
Mấy câu nói sau đêm tân hôn, làm cho trái tim nhỏ bé của Ân Thiên Thiên không kìm được mà đập thình thịch, ngay cả đôi mắt đang nhìn Cảnh Liêm Uy cũng nhiễm vẻ xấu hổ, nhìn sao cũng thấy động lòng người...
Sau khi vội vàng rời giường sửa soạn, Cảnh Liêm Uy tự nhiên nắm tay Ân Thiên Thiên đi xuống. Đến lúc này, Ân Thiên Thiên mới phát hiện, người trong phòng khách nhà họ Cảnh thật sự nhiều hơn bình thường, thậm chí phần lớn người cô đều chưa từng gặp. Cũng may có Cảnh Liêm Uy ở đây, anh gọi thế nào cô gọi thế đấy, đúng như các cụ nói "phu xướng phụ tùy".
Bà cụ Cảnh thấy Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cùng xuống tầng, cười tới híp cả mắt, vội vàng vươn tay kéo Ân Thiên Thiên đi với mình. Bộ dạng niềm nở ân cần của bà làm cho Ân Thiên Thiên có chút mất tự nhiên, nhưng cô vẫn đi theo.
"Ha ha ha, đây chính là vợ mới cưới của Liêm Uy sao, trông thật là xinh đẹp." Một tiếng nói ôn nhu tinh tế đột nhiên truyền tới, Ân Thiên Thiên nhìn sang thì thấy một người phụ nữ mặc váy hoa, lúc nãy Ân Thiên Thiên thật sự không chú ý thấy bà ta.
Cảnh Liêm Uy đi qua ngồi bên cạnh Ân Thiên Thiên, một tay nắm lấy tay nhỏ của cô, động tác này lại làm mấy người trêu chọc.
"Ây, xem ra rất tình cảm nha." Một người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh buông lời trêu đùa, động tác hơi mang vẻ phóng túng không cố kỵ.
up trên app mê tình truyện
Vi Gia Huệ thấy Ân Thiên Thiên ngạc nhiên, thì mới bắt đầu giới thiệu ba nam ba nữ, không phải người nhà họ Cảnh trong phòng.
Ba người đàn ông trong đó có hai người đàn ông trung niên dẫn theo vợ mình tới, một người họ Cốc, một người khác họ Mộc. Còn người đàn ông còn lại vừa mở miệng trêu chọc Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, là Tề Khải Vinh - cậu chủ nhà họ Tề có quan hệ tốt với nhà họ Cảnh, năm nay mới hai mươi lăm tuổi. Nghe nói, anh ta có quan hệ tốt với Cảnh Liêm Uy và Cảnh Liêm Bình. Còn người nhà họ Cốc và người nhà họ Mộc đều có quan hệ không tồi với nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên gặp còn phải gọi bác trai với bác gái, con gái của bọn họ là Cốc Thái Yên nghe nói cũng có quan hệ không tồi với Cảnh Liêm Uy. Mà một người nhà họ Mộc khác khiến Ân Thiên Thiên khá là để ý...
Lúc đầu Ân Thiên Thiên còn tưởng là trùng họ mà thôi, nhưng khi Vi Gia Huệ giới thiệu xong, người phụ nữ mặc váy hoa cũng đã tự mình giới thiệu bản thân. Bà ta cười híp mắt, dáng vẻ như gió xuân về, nhưng Ân Thiên Thiên lại cảm giác hơi lạnh lẽo...
"Thiên Thiên à, dì Tử tới đây là để nói lời xin lỗi với con." Một câu này làm cho lòng Ân Thiên Thiên chùng xuống, quả nhiên câu tiếp theo bà ta nói: "Ngày hôm qua đều do Sương Sương không đúng. Đứa bé này bị chúng ta nuông chiều nên nếu làm tổn thương tình cảm hai nhà thì không hay..."
Nụ cười nơi khóe miệng Ân Thiên Thiên cứng lại.
Người nhà họ Mộc hôm nay tới đây là không có ý tốt sao? Hành vi ngày hôm qua của Mộc Sa trong hôn lễ của cô, đổi lại là bất kỳ một cô dâu nào cũng sẽ không thể bỏ qua được! Nhưng bà mẹ này của Mộc Sa lại không chỉ biến chuyện này từ chuyện to hóa nhỏ, thậm chí còn kéo cả giao tình giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc ra để nói. Đây thật sự là thái độ tới nói lời xin lỗi sao?
Ân Thiên Thiên cúi thấp đầu, khẽ mỉm cười, không từ chối cũng không đồng ý. Có một số việc có thể nhường, nhưng có một vài việc không thể. Mặc dù cô còn nhỏ rất nhiều chuyện không hiểu, thế nhưng không đồng nghĩa cô có thể mặc cho người khác đùa giỡn.
Tử Bồ Dương thấy Ân Thiên Thiên không nói câu nào, lập tức đánh trống lảng: "Ây da, cũng đều tại con và ba Sương Sương, luôn quan tâm tới chuyện bệnh tật của Yên Nhiên, nên không có để ý tới đứa con gái này. Hiện tại, nó gây ra họa lớn như vậy, bà nội à, thực sự xin lỗi, đều là nhà họ Mộc bọn con sai rồi."
Cảnh Liêm Uy ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng quay đầu nói mấy câu với Tề Khải Vinh, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện bên này, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy được thái độ của anh với nhà họ Mộc không được tốt lắm. Ân Thiên Thiên bỗng nhiên nhớ lại lời Cảnh Liêm Uy nói ngày hôm qua, nói sau đó sẽ đi tìm người nhà họ Mộc. Nhưng mà sáng sớm hôm sau nhà người ta đã chủ động chạy tới.
Bà cụ Cảnh nghe Tử Bồ Dương nói xong lại chỉ híp mắt cười, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Chúng ta không nhắc tới con bé Sương nữa, nhưng bệnh của con bé Yên Nhiên nhà bên đó sao rồi? Hình như bà nghe nói bên Mỹ đã tìm được tim thích hợp rồi hả?"
Ân Thiên Thiên ngồi nghe bên cạnh, không nói gì, nhưng trong lòng cũng có chút hoài nghi mơ hồ. Nghe giọng điệu của bà nội, dường như bà rất quý cô gái tên Mộc Yên Nhiên kia...
Cảnh Liêm Uy không muốn quan tâm tới mấy chuyện này, dứt khoát kéo Ân Thiên Thiên định rời đi, nói là muốn đi dạo phố. Tề Khải Vinh đòi đi theo bằng được, cuối cùng người nhà họ Cốc cũng chỉ có thể bảo Cốc Thái Yên đi cùng. Trong nhà lập tức chỉ còn lại người lớn, nói một vài chuyện Ân Thiên Thiên hoàn toàn nghe không hiểu...
Ví dụ như bệnh của Mộc Yên Nhiên, hoặc là địa vị của Mộc Sa ở nhà họ Mộc...
Sau khi ra khỏi nhà họ Cảnh, Tề Khải Vinh không chút khách sáo lôi Cốc Thái Yên leo lên chiếc SUV của Cảnh Liêm Uy, bộ dạng giống như sợ Cảnh Liêm Uy bất ngờ rẽ một cái là sẽ bỏ rơi bọn họ ở lại. Cảnh Liêm Uy khẽ mỉm cười, sau khi lái xe tới một nơi cách nhà lớn một quãng khá xa, mới nói một câu: "Thiên Thiên, lát nữa nhớ mua cho chị hai một cái vòng tay..."
"Cảnh Thiên Ngọc ở nhà sao?" Một tiếng thét kinh hãi khiến Ân Thiên Thiên trợn to mắt nhìn Tề Khải Vinh.
Cảnh Liêm Uy vẫn không nói gì, lại thấy Tề Khải Vinh vẻ mặt vui sướng, vội vã bảo anh dừng xe lại: "Cảnh Liêm Uy, cậu nhanh đỗ xe lại, tôi muốn quay về! Cảnh Thiên Ngọc ở nhà mà sao cậu không nói sớm? Cái tên vong ân phụ nghĩa này!"
Cảnh Liêm Uy không thèm để ý tới anh ta, sau khi chậm rãi đỗ xe vào lề đường, anh mới nhìn Tề Khải Vinh xuống xe rồi lập tức lái đi.
Ân Thiên Thiên không nhìn được, hỏi: "Cảnh Liêm Uy, chỗ này hình như không bắt được xe đâu?"
Chẳng lẽ bắt Tề Khải Vinh đi bộ về sao? Ha ha ha, quãng đường đó thật sự không đùa được đâu nha.
Thông qua kính chiếu hậu, Ân Thiên Thiên và Cốc Thái Yên nhìn người đàn ông đứng trên lối đi bộ cuối cùng đã tỉnh hồn, đồng loạt lắc đầu đồng tình. Đắc tội ai cũng được, sao lại đắc tội anh Liêm Uy, chán sống rồi sao? Cặp mắt phượng của Cảnh Liêm Uy khẽ liếc, Ân Thiên Thiên lập tức ngồi ngay ngắn lại. Cô xem như đã biết rõ, người này chính là một người không bao giờ chịu thua thiệt! Tề Khải Vinh không phải chỉ trêu đùa hai câu thôi sao, vậy mà anh đã trả đũa người ta như vậy...
Lần này trên xe chỉ còn lại ba người, Cốc Thái Yên kẹp giữa đôi vợ chồng son mới cưới cũng có phần ngượng ngùng. Cũng may, Ân Thiên Thiên là một người hoạt bát sáng sủa, lúc trò chuyện cùng cô thì cũng không tệ lắm. Cốc Thái Yên vốn còn nghĩ bản thân có nên mượn cớ chạy trước hay không. Thế nhưng Cảnh Liêm Uy lại chủ động lên tiếng bảo không sao cả, mời cô đi cùng, rồi cùng nhau ăn bữa cơm.
Quả thực đã lâu rồi Cốc Thái Yên chưa ăn cơm cùng với Cảnh Liêm Uy rồi, thấy Ân Thiên Thiên không có thái độ gì nên cũng đồng ý nữa.
Thế nhưng, Cốc Thái Yên thật sự không thể ngờ, cô chỉ nghĩ bản thân cùng người anh có quan hệ tốt và chị dâu mới đi ăn chung bữa cơm mà thôi, vậy mà lại khiến cho cô gặp phải chuyện như vậy.
Ân Thiên Thiên và Cốc Thái Yên trò chuyện lại rất hợp ý, từ trang phục, đồ trang sức tới hội họa, quảng cáo, cuối cùng thậm chí còn nói tới cả tin tức giải trí gần đây nhất. Hai người đều có một loại cảm giác vì sao lại gặp nhau muộn như vậy. Dọc đường đi, Cảnh Liêm Uy yên lặng lái xe, chịu đựng tiếng ồn ào của hai cô, rốt cuộc cũng lái xe tới căn hộ độc thân một người ở của anh.
Cốc Thái Yên và Ân Thiên Thiên đi theo phía sau Cảnh Liêm Uy, vừa nói vừa cười. Hai cô gái ít nhiều đều có chút tò mò chỗ ở của Cảnh Liêm Uy như thế nào.
"Anh, anh cũng đừng chơi cái trò ‘nạp thiếp’ đấy nhé. Nếu chị dâu biết được thì anh chết chắc rồi." Sau khi Cốc Thái Yên và Ân Thiên Thiên trở nên quen thuộc thì không còn ngại ngùng nữa, thỉnh thoảng còn dám đùa giỡn Cảnh Liêm Uy một chút.
Ân Thiên Thiên thì lại ngượng ngùng. Dù sao Cốc Thái Yên cũng lớn hơn cô hai tuổi, nhưng người ta lại vô cùng lễ phép gọi cô là "chị dâu",
Cảnh Liêm Uy còn chưa kịp nói, thẻ trong tay cũng đã quẹt lên cửa. Một tiếng "tích", cửa phòng mở ra, mà đi kèm với đó cũng là gió bão muốn đập vào mặt Ân Thiên Thiên.
"Liêm Uy..." Tiếng nói đầy ắp sự tủi thân, rõ ràng Ân Thiên Thiên mới nghe qua một lần, mà lại như ma âm vờn quanh tai khiến cô nhớ kỹ khắc sâu!
Ân Thiên Thiên ngẩng mặt đã thấy Mộc Sa đứng trong phòng, thậm chí còn đi dép trong nhà, đeo tạp dề, trong tay còn đang bưng một đĩa rau xào thịt vừa mới ra lò, mùi thơm bốn phía. Lúc cô ta thấy Cảnh Liêm Uy trở về, khuôn mặt lập tức treo lên một nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên và Cốc Thái Yên, thì lại là vẻ mặt đáng thương rất động lòng người. Giờ khắc này, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng xông thẳng lên đại não!
Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của cô! Người nhà họ Mộc này muốn náo loạn cái gì vậy? Sáng sớm, Tử Bồ Dương tới nhà họ Cảnh nói những lời đó, cô coi như là đánh rắm bỏ qua. Nhưng bây giờ Mộc Sa lại có ý gì? Dép kia cô ta có thể đi sao, tạp dề kia cô ta có thể mặc sao? Bộ dạng nữ chủ nhân kia là cố ý bày cho cô xem hả!
Vào giờ phút này, Ân Thiên Thiên thực sự sắp giận phát điên!
Cho dù hiện tại quan hệ giữa Cảnh Liêm Uy và Mộc Sa là gì thì Mộc Sa dựa vào đâu mà hết lần này tới lần khác chà đạp tôn nghiêm của cô dưới chân! Có phải cô ta cảm thấy Ân Thiên Thiên cô không nói lời nào là dễ bắt nạt phải không? Ngày hôm nay cô thực sự muốn xem, Mộc Sa này muốn làm gì! Một khi Ân Thiên Thiên cô bất chấp, thì đừng ai nghĩ sẽ ngăn cản được!