• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này ở nhà họ Cảnh, bà cụ Cảnh nhíu chặt lông mày ngồi trên ghế sofa, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước ở bên cạnh, điện thoại vẫn không ngừng vang, hầu hết đều gọi tới hỏi xem xảy ra chuyện gì.

Chuyện kết hôn của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đã lưu truyền trong tầng lớp thượng lưu của xã hội, nhưng hôm nay lại vẫn xảy ra chuyện như vậy.

Cúp điện thoại, Vi Gia Huệ có vẻ rất mất hứng, một chút hảo cảm vốn có với Ân Thiên Thiên cũng bay biến.

“Thiên Thiên, lần này có phải cháu đã quá đáng lắm rồi không.” Bà cụ Cảnh trực tiếp mở miệng, điện thoại lúc Ân Thiên Thiên gọi tới đã mở chế độ loa ngoài, mà trong giọng nói của bà cụ Cảnh, có chứa vẻ bất mãn sâu sắc: “Nhà họ Cảnh chúng tôi có lẽ thật sự không chứa nổi vị Phật lớn như cháu.”

Từ đầu tới đuôi, bà cụ Cảnh đều dùng câu trần thuật, trong lời nói chất chứa vẻ bất mãn rõ ràng.

Ân Thiên Thiên trấn định lại suy nghĩ của mình rồi mở miệng nói: “Bà ơi, cháu rất xin lỗi, lần này là do cháu sơ suất, làm cho nhà họ Cảnh phải hổ thẹn, nhưng, trước khi gả cho Cảnh Liêm Uy, cháu sẽ lấy lại trong sạch cho mình, cũng rửa sạch nỗi uất ức của nhà họ Cảnh trong thời gian này.”

Cắn chặt răng, Ân Thiên Thiên mới nói xong được những lời này, nhưng cô không hối hận vì quyết định của mình.

“Ồ? Cháu định làm thế nào?” Bà cụ Cảnh khẽ rướn đuôi lông mày, rõ ràng bà không quá tin tưởng Ân Thiên Thiên có thể làm được điều đó: “Cháu phải biết rằng, lúc này cháu đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, năm năm qua cháu cũng không rửa sạch được thanh danh cho mình, giờ xảy ra chuyện như vậy, cháu muốn lấy lại trong sạch như thế nào? Lấy cái gì để rửa sạch chứ?”

Ân Thiên Thiên im lặng một lát, mãi đến khi lấy đủ can đảm mới nói tiếp: “Bà, cháu dùng chính bản thân cháu để lấy lại trong sạch, dùng cơ thể của cháu để rửa sạch thanh danh, cháu sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, Ân Thiên Thiên cháu là một cô gái trong sạch, gả cho Cảnh Liêm Uy, anh ấy chính là người đàn ông đầu tiên của Ân Thiên Thiên cháu!”

Người ở đầu bên kia điện thoại đều ngẩn ra, ngày Cảnh Liêm Uy dẫn Ân Thiên Thiên về, người của nhà họ Cảnh đã xem qua kết quả điều tra của Cảnh Liêm Uy rồi, Ân Thiên Thiên quả thật là một cô gái trong sạch, nhưng sự trong sạch của phụ nữ trước giờ đều không nói ra miệng được, giống như Ân Thiên Thiên vậy, trong năm năm quá khứ, cô không thể nào cứ gặp người ta là nói mình trong sạch được, như vậy sẽ chỉ càng thêm chê cười thôi.

Nhịn năm năm, Ân Thiên Thiên vẫn cho rằng, cuối cùng cô sẽ gặp được người hiểu mình, nhưng lại không ngờ được, đến cuối cùng, để bảo toàn cho mình, bảo toàn cho Cảnh Liêm Uy, bảo toàn cho cuộc hôn nhân của họ, rốt cuộc cô cũng phải đi lên con đường này.

Sau một hồi im lặng rất lâu, bà cụ Cảnh mới mở miệng nói một câu: “Được, chỉ cần cháu chứng minh được, thì cánh cổng nhà họ Cảnh của bà sẽ mở rộng để đón cháu, ngược lại, nếu không làm được, thì cháu hãy ly hôn với Cảnh Liêm Uy đi.”

Không hề kinh ngạc vì lời bà cụ Cảnh nói, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng đồng ý, sau đó bèn cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Ân mới biết Ân Thiên Thiên đã vào viện, người đầu tiên đến bệnh viện là Ân Thiên Tuấn.

Thấy anh trai bước vào, Ân Thiên Thiên cong miệng lên cười, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Anh trai.”

Câu đầu tiên Ân Thiên Tuấn lại nói: “Thiên Thiên, có bị thương không? Tên khốn kia ở đâu, anh báo thù cho em?”

Đây chính là anh trai của Ân Thiên Thiên cô, câu nói đầu tiên luôn luôn là quan tâm cô, câu nói thứ hai luôn luôn muốn báo thù cho cô, nhẹ nhàng lắc đầu, Ân Thiên Thiên tỏ ý không cần, bởi vì Cảnh Liêm Uy đã phế bỏ giám đốc Trương rồi, cô cũng may mà không gặp chuyện gì, mới nói vài câu với Ân Thiên Tuấn, nhà họ Ân đã đến.

Ân Thiên Thiên ngồi trên giường bệnh, Ân Thiên Tuấn đứng bên người cô, trên mặt đất thì có ba người khác của nhà họ Ân đang đứng, lập trường rất rõ ràng.

“Thiên Thiên à, con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Lý Mẫn vừa vào đã lo lắng xông tới bên giường Ân Thiên Thiên, giả vờ tỏ vẻ lo lắng, ngay sau đó là một phen mắng chửi giám đốc Trương: “Giám đốc Trương kia đúng là đồ chẳng ra gì, lại dám bắt nạt con gái cưng của mẹ, đúng là đồ mặt người dạ thú!”

Ân Thiên Thiên khẽ cười nhìn Lý Mẫn đóng kịch, cô rất rõ ràng, nếu không phải vì Ân Thiên Tuấn ở đây, Lý Mẫn căn bản sẽ không tỏ vẻ "quan tâm" cô như vậy, chưa biết chừng câu nói đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề, tất cả mọi thứ bây giờ chỉ là khúc nhạc dạo đầu trước cơn bão táp thôi.

“Chị, chị không sao chứ? Lúc em hay tin đã thực sự rất hoảng sợ.” Ân Nhạc Vy cũng sáp tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ảo não: “Đều tại em, nếu em không bất chợt chạy đi tìm Hướng Thực, thì chị cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, đều tại em, tại em cả...”

Nói đoạn, Ân Nhạc Vy bèn tỏ vẻ sụt sùi muốn khóc, Lý Mẫn ở bên cạnh liền vội vàng tiến lên an ủi: “Nhạc Vy à, việc này cũng không thể trách con được, chú Trương vẫn luôn có ý với chị con, cho dù không phải lần này, thì lần sau chắc chắn cũng sẽ lừa được chị con, sao có thể trách con được?”

Nói đơn giản vài câu đã thoải mái thay đổi sự việc, thoắt cái biến thành giám đốc Trương luôn âm mưu chiếm đoạt sắc đẹp của Ân Thiên Thiên, sự việc liền biến thành nên trách giám đốc Trương háo sắc, và Ân Thiên Thiên xinh đẹp làm gì...

Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy kẻ xướng người hoạ, không thấy ai tiếp lời, bèn dứt khoát xoay người nhìn Ân Bách Phú đang đứng một bên, nói vẻ ấm ức: “Bách Phú, ông nhất định phải trả lại công bằng cho Nhạc Vy của chúng ta, Thiên Thiên như bây giờ, không thể để cho Nhạc Vy cũng bị hủy, nó còn phải gả cho Hướng Thực nữa.”

Lời này vừa thốt ra, Ân Bách Phú nghiễm nhiên có cơ hội mở miệng, thậm chí vừa mở miệng đã trực tiếp nhắm thẳng vào vết thương của Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt lộ vẻ không hài lòng: “Thiên Thiên, việc này mày định làm thế nào? Cảnh Liêm Uy vẫn bằng lòng cưới mày sao?”

Trong lòng Ân Thiên Thiên vốn đã có khúc mắc với Ân Bách Phú, giờ ông ta lại càng đâm thẳng vào vết thương của cô như vậy, Ân Thiên Thiên cũng không có thời gian mà đau lòng, nhìn thẳng vào Ân Bách Phú, lạnh nhạt mở miệng: “Bố, vậy bố định làm thế nào?”

Không trả lời câu hỏi của Ân Bách Phú, Ân Thiên Thiên chỉ hỏi lại, Ân Thiên Tuấn đứng bên cạnh thì híp mắt lại, nhìn Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy, lập tức hiểu ra điều gì, đôi mắt càng thêm lạnh lùng.

Ngay từ đầu anh ấy đã biết có lẽ Lý Mẫn muốn đối phó với Ân Thiên Thiên, chỉ là giờ xem ra có lẽ cả ba người nhà họ Ân đều khó chịu khi thấy cô sống tốt, nếu không sao lại xảy ra thứ tin đồn ác liệt này ngay sau khi lộ tin kết hôn chứ?

Trái tim, càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt nhìn Ân Thiên Thiên, cũng càng thêm thương xót.

Em gái của anh ấy, năm năm nay đã sống ra sao?

Ân Bách Phú vừa thấy Ân Thiên Thiên lên tiếng, trong mắt chợt lóe vẻ hưng phấn, rất cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Ân Thiên Thiên, nhíu chặt lông mày, ra vẻ rất không tình nguyện mà bảo: “Chuyện đã đến nước này, tao thấy Cảnh Liêm Uy cũng sẽ không bằng lòng cưới mày đâu, thanh danh của mày giờ cũng bị hủy rồi, tao thấy, mày nên gả cho giám đốc Trương đi.”

“Bố!” Tiếng nói vừa dứt, Ân Thiên Tuấn phản đối đầu tiên, giọng nói lạnh nhạt: “Thiên Thiên mới vừa thoát được khỏi tay giám đốc Trương, giờ bố lại muốn mang em ấy về đó sao? Bố muốn hại chết em ấy luôn sao?”

Ân Thiên Tuấn nói rất rõ ràng, một chữ "lại" đã cho thấy rõ anh ấy biết hành động của người bố trước mặt mình, nhưng thân là con trai ông ta, nên không tiện nói gì, nhưng suy cho cùng Thiên Thiên là em gái mình, anh ấy cũng không muốn cả đời Ân Thiên Thiên đều bị hủy!

Trên mặt Ân Bách Phú hiện vẻ xấu hổ, nhanh chóng liếc mắt nhìn Ân Thiên Thiên, lại phát hiện Ân Thiên Thiên không có chút phản ứng nào, lập tức hiểu Ân Thiên Thiên đã biết rõ mọi chuyện, vẻ xấu hổ lóe lên rồi biến mất, đứng thẳng người, sừng sộ lên, lập tức ra vẻ người đứng đầu của nhà họ Ân, lớn tiếng nói: “Hại chết nó? Người hại nó là bố chắc? Hoàn toàn là do chính nó gây ra! Nếu bản thân nó biết tự trọng, mấy năm nay sao lại truyền ra tin đồn khó nghe như vậy, nhắc đến cô cả nhà họ Ân, ai mà không biết nó là loại "đạo đức hư hỏng, nhân phẩm xấu xa" chứ! Hôm qua nó còn gây ra chuyện lớn như vậy, con cho rằng Cảnh Liêm Uy còn chịu bằng lòng cưới nó sao? Bây giờ nó mang tiếng xấu, cho dù bố có gửi nhiều của hồi môn hơn nữa, cũng không có nghĩa sẽ có người đồng ý cưới nó đâu!”

Ân Bách Phú giận vô cùng, Ân Thiên Tuấn vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của cả nhà, tuổi trẻ tài cao, lại là bạn bè rất tốt với cậu cả nhà họ Cảnh, chỉ cần có Ân Thiên Tuấn ở đây, nhà họ Ân muốn bước vào tầng lớp thượng lưu của xã hội cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng hai bố con lại tiếp tục xảy ra tranh chấp vì Ân Thiên Thiên, điều này càng làm cho Ân Bách Phú muốn đuổi cổ Ân Thiên Thiên ra khỏi nhà họ Ân càng nhanh càng tốt! Mà nguyên nhân bên trong, ông ta không muốn nói, bí mật này chỉ cần người nhà họ Ân biết, Ân Thiên Thiên không biết mới tốt!

Ân Thiên Thiên nghe Ân Bách Phú nói mà bàn tay nhỏ bé trong chăn nắm chặt lại, cúi đầu không nói câu nào.

Ân Bách Phú cúi đầu nhìn bộ dạng của Ân Thiên Thiên, càng thêm tức giận, chỉ về phía cô bảo: “Con nhìn đi, nhìn đứa em gái từ nhỏ con đã thương yêu đi, bây giờ đạo đức ra gì rồi? Nói mãi không chịu nghe, trước đây bố đã nói nó yên phận gả cho giám đốc Trương đi, nếu thế thì hôm nay sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy chứ? Nó lại cứ ngang bướng cơ! Không chịu nghe lời! Nếu lúc đó mà gả đi, thì giờ nó đã là bà Trương rồi, cả đời không lo chuyện ăn mặc! Theo một thằng bác sĩ nghèo, cũng không hiểu nó nghĩ sao nữa! Bố thấy, em gái tốt của con đúng là một con lợn! Nếu nó biết ngoan ngoãn như Nhạc Vy, thì hôm nay cũng không đến nước này!”

Mỗi một chữ, mỗi một câu đều hung hăng đâm vào trái tim của Ân Thiên Thiên, thì ra trước giờ hình tượng của cô chính là như vậy.

Người bố tốt của cô, mẹ kế tốt của cô, em gái tốt của cô, tất cả mọi người đều đang chờ được thấy cô sống hèn sống hạ!

Khi tiếng nói dừng lại, Ân Thiên Thiên liền duỗi tay nắm lấy Ân Thiên Tuấn ở bên cạnh, lắc đầu ý bảo anh ấy không cần lên tiếng, từ nhỏ đến lớn, chỉ có Ân Thiên Tuấn - người anh trai cùng bố khác mẹ này là thương mình, cô cũng không mong nhìn thấy anh ấy xích mích với Ân Bách Phú vì mình, dù sao nghe nói lúc nhỏ, Ân Thiên Tuấn luôn phải sống với thân phận là con riêng, mãi đến khi mẹ cô qua đời, Ân Bách Phú mới nhận anh ấy về, cô sẽ không để Ân Thiên Tuấn chỉ vì mình mà tiêu hao mất chút áy náy của Ân Bách Phú đối với anh ấy...

“Bố, con sẽ không gả cho giám đốc Trương.” Ân Thiên Thiên lạnh nhạt mở miệng, khuôn mặt chứa vẻ kiên định và quật cường, không để cho Ân Bách Phú có cơ hội nói chuyện đã nói tiếp: “Tự con biết nên xử lý chuyện này như thế nào, mọi người không cần lo lắng, con sẽ gả vào nhà họ Cảnh như thời gian đã định, gả cho Cảnh Liêm Uy, gả cho... bác sĩ nghèo trong miệng bố kia.”

Ân Bách Phú tức không chịu nổi, làm sao cũng không ngờ được, đến lúc này, Ân Thiên Thiên vẫn cố chấp muốn gả cho Cảnh Liêm Uy, không nhịn được mở miệng châm chọc: “Bộ dạng bây giờ của mày, mày còn tưởng sẽ có thằng đàn ông nào cần mày sao? Tai tiếng đã thối nát đến thế rồi, cho dù tao dùng toàn bộ nhà họ Ân ra làm của hồi môn, cũng chẳng ai thèm cưới mày đâu! Mày đừng có để đến lúc đó khiến cả em gái mày cũng không gả đi được!”

Ân Thiên Thiên nghe thấy lời Ân Bách Phú nói, không những không giận mà còn cười, chỉ là nhìn chằm chằm vào ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK