Dường như Cảnh Thiên Ngọc nhận thấy lời mình nói ra có chút vấn đề, nên không lên tiếng nói thêm gì nữa. Hôm nay cô chỉ tới truyền lời mà thôi, còn Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên muốn làm sao thì làm.
Bà cụ Cảnh thật sự rất hy vọng Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên về nhà lớn ở, người già muốn có con cháu hầu hạ bên cạnh cũng là chuyện thường tình. Nhưng nếu chuyện này nói ra vào bất cứ thời điểm nào khác, có lẽ Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đều sẽ đồng ý. Nhưng vừa nãy xảy ra chuyện của Mộc Sa, mà người nhà họ Cảnh lại khoanh tay đứng nhìn, Cảnh Liêm Uy vẫn luôn cảm thấy Ân Thiên Thiên sẽ không đồng ý.
Kỳ thực, bà nội Cảnh cũng rất bất đắc dĩ. Không nói tới chuyện vừa rồi, bà hoàn toàn không rõ chân tướng nên cũng không thể tùy tiện giúp đỡ. Chỉ nói trong nhà có ba đứa cháu, Cảnh Liêm Bình đã sớm tách khỏi nhà họ Cảnh ở riêng, Cảnh Thiên Ngọc thì quanh năm ở nước ngoài rất ít khi về, chỉ còn lại một mình Cảnh Liêm Uy vẫn còn ở trong nhà lớn của nhà họ Cảnh, thỉnh thoảng bệnh viện quá bận rộn mới ở lại khu ký túc xá không về. Nên dù Cảnh Liêm Uy có kết hôn hay không, bà vẫn hy vọng có một đứa cháu ở lại bên mình...
Truyện được up trên app mê tình truyện
Chỉ là sau khi chuyện vừa rồi xảy ra, bà cụ cũng không dám suy nghĩ xa vời.
Cảnh Liêm Uy trò chuyện thêm vài câu với Cảnh Thiên Ngọc, sau đó viện cớ nghỉ ngơi, xoay người rời đi. Cảnh Thiên Ngọc vừa uống rượu vừa liếc mắt nhìn hướng anh đi, không nhịn được mím môi cười.
Nhóc con, chị bắt được điểm yếu của em rồi. Buổi hôn lễ sau đó vẫn diễn ra rất thuận lợi, có khách sạn Nocturne và nhà hàng Long Phượng chủ trì, buổi hôn lễ này muốn không chấn động cũng không được. Chỉ là Ân Thiên Thiên thật sự không ngờ, chỉ nhờ hai cái tên này cùng mấy câu mà Cảnh Liêm Uy nói trên đài, đã đủ làm người ta bỏ qua sự xuất hiện của Mộc Sa...
Ân Thiên Thiên là cô dâu, không tiện ra ngoài nên vẫn chờ trong phòng cô dâu, Đào Ninh đã sớm bị Đổng Khải gọi đi rồi, hiện tại trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình cô mà thôi. Ân Thiên Thiên ngồi một lúc cũng đứng dậy rời đi, chỉ là cô không ngờ mình vừa mới bước ra khỏi phòng nghỉ không xa, trên hành lang dài của khách sạn Nocturne, cô lại nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông hôm nay đã trở thành chồng mình...
Hành lang của khách sạn Nocturne hoàn toàn có thể nhìn từ bên ngoài vào, thủy tinh trong suốt dưới ánh mặt trời lóng lánh chiếu xạ ra tia sáng dịu dàng, chiếu lên người cô cũng làm cô nhuốm một chút dịu dàng.
Áo vest đuôi tôm mặc trên dáng người cao dài của Cảnh Liêm Uy, làm cho Ân Thiên Thiên nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy hào hoa tao nhã, đẹp trai ngời ngời. Mà cô lại không biết, lễ phục màu đỏ thẫm dài quét đất của mình, ở trong mắt Cảnh Liêm Uy cũng là một vẻ đẹp kinh diễm.
Đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên ở phía đối diện, Cảnh Liêm Uy không nhịn được có chút thương tiếc.
Cô gái này thật sự không hiểu được cách bảo vệ mình, ngốc nghếch, nhưng lại khiến lòng người dao động.
"Thiên Thiên..." Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng gọi. Anh không hề phát hiện giọng nói của mình lại có thể dịu dàng tới vậy.
Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông đối diện, khẽ cong khóe miệng, nở một nụ cười nhẹ nhàng, từng bước đi về phía anh, rồi dừng lại trước mặt anh hỏi: "Anh có mệt không? Đi nghỉ một chút nhé! Em đi ra trước nhìn một lát, tránh cho bọn họ tìm không thấy người."
Nói xong, Ân Thiên Thiên chuẩn bị lướt qua người Cảnh Liêm Uy, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhẹ.
Cảnh Liêm Uy vươn tay dễ dàng cầm lấy cổ tay Ân Thiên Thiên, ngăn cô rời đi. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng đang khó chịu, lại giả bộ kiên cường của cô, trong lòng đau đớn từng cơn.
Người con gái này, anh không biết bản thân là thích, hay là yêu cô, thế nhưng anh biết mình thương cô. Ngay từ lần đầu tiên cô tủi thân xuất hiện trước mặt anh, đã gợi lên cảm giác muốn bảo vệ của anh, đây là cảm giác chưa từng xuất hiện trước đây. Sau đó, anh lại thấy được hoàn cảnh trưởng thành của cô ở nhà họ Ân, càng làm cho anh cảm thấy Ân Thiên Thiên là một cô gái có tâm tính vô cùng trong sáng, kiên cường, thẳng thắn. Thế nhưng anh thật không ngờ, có một ngày, sự kiên cường của cô lại bị chính anh đánh vỡ...
"Thiên Thiên, em biết sự tồn tại của Mộc Sa." Đây không phải câu hỏi mà là câu trần thuật. Cảnh Liêm Uy không chút lưu tình, trực tiếp vạch trần chuyện vẫn luôn hành hạ Ân Thiên Thiên thời gian trước.
Sắc mặt Ân Thiên Thiên hơi tái đi, ngay cả nụ cười giả vờ cũng không giữ được, cô chỉ yên lặng đứng đó.
Anh tìm cô là để nói chuyện này sao?
Anh muốn nói, mọi chuyện lúc nãy chỉ là để bảo vệ nhà họ Cảnh, bảo vệ nhà họ Ân. Cho nên bây giờ, Mộc Sa vừa rời đi, anh chỉ muốn sớm chạy tới đây, phân rõ giới hạn với cô sao?
Cô không phải người ngu, Cảnh Liêm Uy giương đông kích tây đương nhiên cô nhận ra được, anh tung miếng mồi lớn như vậy chỉ để bảo vệ danh dự của cô thôi sao? Xin lỗi, cô thực sự không tin, cũng không có sự tự tin như thế! Cách làm của Cảnh Liêm Uy quả thật là bảo vệ cô, nhưng ai có thể nói đó không phải là vì bảo vệ Mộc Sa chứ?
Chỉ cần chuyện ngày hôm nay truyền ra, chắc chắn Ân Thiên Thiên sẽ phải gánh chịu một vài lời chỉ trích. Thế nhưng một câu "Tôi đồng ý" sau đó của Cảnh Liêm Uy, cũng đủ để phá tan rất nhiều lời đồn. Đến lúc đó, người bị thương chỉ có mình Mộc Sa mà thôi, còn cô thì sẽ đứng trên cương vị người bị hại. Dù sao khi cô ở chung với Cảnh Liêm Uy, thì bọn họ đã chia tay rồi mà?
Nam nữ yêu nhau, gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cho tới bây giờ cô không phải là người chen chân vào tình cảm người khác!
Ngược lại, Mộc Sa là người đã chia tay lại chạy tới náo loạn hỗn lễ của người ta, chắc chắn sẽ bị không ít chỉ trích...
Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt trong suốt đến dọa người.
Cảnh Liêm Uy không biết trong lòng Ân Thiên Thiên đang suy nghĩ chuyện gì, anh chỉ biết, anh không nỡ để người con gái trước mắt đau lòng.
"Thiên Thiên." Kéo Ân Thiên Thiên quay người lại, Cảnh Liêm Uy đứng yên trong hành lang ngắm cô. Không ít người trong buổi hôn lễ náo nhiệt bên ngoài thủy tinh đều tò mò, quay đầu lại như có như không quan sát hành động của bọn họ. "Anh và Mộc Sa..."
"Cảnh Liêm Uy." Ân Thiên Thiên vội vàng ngắt lời, giọng nói còn mang theo chút run rẩy. Bàn tay nhỏ bé buông thõng bên thân cô nắm chặt thành đấm, lần đầu tiên cô nhẹ giọng nói ra ý nghĩ của chính mình. "Quả thực, trước hôm nay, em biết anh có một người bạn gái đã yêu nhau hai năm, thế nhưng em vẫn cho rằng anh sẽ không nói ra, thậm chí nếu anh đồng ý kết hôn với em thì em sẽ đồng ý thử một lần, giống như lời anh đã nói khi em đến nhà anh lúc trước. Cho nên em mới xuất hiện ở đây ngày hôm nay...."
Cảnh Liêm Uy yên lặng nghe cô nói... Đôi mắt nhỏ của cô khiến người ta đau lòng.
Bất kỳ một người con gái nào gặp phải chuyện như vậy trên hỗn lễ của mình cũng sẽ không dễ chịu gì, Ân Thiên Thiên cũng không ngoại lệ.
Cô hít thở sâu một hơi rồi nói tiếp: "Em không biết anh có còn thích cô ta nữa hay không, thế nhưng em biết... Anh không thích em, chỉ là em vẫn muốn nói, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm ngày hôm nay..."
Nói xong, Ân Thiên Thiên quật cường ngước mắt nhìn sâu vào mắt anh, trong lời nói mang theo chút yếu đuối và kiên cường: "Nhưng em muốn nói, nếu anh đã làm được tới vậy, thì cũng nên giúp em hoàn thành xong giấc mộng này. Ít nhất bây giờ em không muốn nghe anh nói cho em biết, anh yêu cô ta như thế nào, anh muốn đi tìm cô ta tới mức nào, thậm chí anh mong muốn... Kết thúc đoạn hôn nhân này với em ra sao."
Cảnh Liêm Uy khẽ nhíu mày, cặp mắt phượng híp lại nguy hiểm.
Ân Thiên Thiên thấy Cảnh Liêm Uy không nói lời nào lại cúi thấp đầu, bất đắc dĩ nói: "Anh yên tâm, đợi sau khi hôn lễ này kết thúc em sẽ..."
"Ân Thiên Thiên!"
Cảnh Liêm Uy quát một tiếng, cố gắng áp chế sự tức giận trong lồng ngực phát ra ngoài, trong mắt là sự tức giận chưa từng có, nhìn Ân Thiên Thiên. Ánh mắt kia của anh làm toàn thân Ân Thiên Thiên cảm thấy choáng váng, hoàn toàn không biết bản thân làm sao lại khiến anh nổi giận.
Cảnh Liêm Uy chưa từng nghĩ tới, có một ngày lại nghe thấy Ân Thiên Thiên nói ra lời khiến anh tức giận như vậy. Lúc trước, không phải Ân Thiên Thiên chưa từng nói, thậm chí ngay cả chính anh cũng từng nói tới hai chữ "ly hôn". Nhưng vì sao, ngày hôm nay lúc nghe thấy những lời này từ Ân Thiên Thiên, anh làm cảm thấy tức giận tới như vậy? Cảnh Liêm Uy còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy Ân Thiên Thiên nhỏ giọng kêu đau. Hóa ra là anh không cẩn thận mạnh tay nắm đau cổ tay cô.
Ân Thiên Thiên tội nghiệp nhìn Cảnh Liêm Uy. Hôm nay cô vốn đang chịu oan ức, bây giờ anh còn tức giận với cô, trong nháy mắt cả người cô càng thêm khó chịu, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Nhìn bộ dạng cô dâu nhỏ của Ân Thiên Thiên, lửa giận trong lòng Cảnh Liêm Uy vơi đi hơn nửa. Anh buông cổ tay cô ra, ôm chặt lấy eo thon của cô, khiến cô tựa sát vào lồng ngực mình. Cảnh Liêm Uy khẽ cúi đầu, nói bên tai cô: "Ân Thiên Thiên, rốt cuộc là con mắt nào của em thấy anh còn thích cô ta?"
Cảnh Liêm Uy gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng Ân Thiên Thiên lại bị những lời này làm ngẩn người.
Con mắt nào nhìn ra anh còn thích cô ta sao?
Cả hai mắt đều nhìn thấy, hay là hai mắt đều không thấy?
Trong giây lát, Ân Thiên Thiên đương nhiên không biết nên trả lời như thế nào, chỉ lặng yên chui trong ngực anh.
Cảnh Liêm Uy nhìn bộ dạng ngây ngẩn của Ân Thiên Thiên, không nhịn được khẽ thở dài, giọng điệu vẫn như cũ, không khá hơn chút nào: "Ân Thiên Thiên, nếu về sau anh còn nghe thấy em nói những lời này, anh nhất định sẽ dạy dỗ em thật tốt, để cho em khắc cốt ghi tâm!"
Ân Thiên Thiên lập tức cảm thấy oan ức. Ngày hôm nay còn chưa đủ khắc cốt ghi tâm với cô sao? Có cô dâu nào xảy ra chuyện như vậy trên hôn lễ của mình chứ? Cô suýt chút nữa thì từ vợ cả biến thành kẻ thứ ba rồi!
Ân Thiên Thiên ngước mắt trừng Cảnh Liêm Uy. Tuy đầu cô còn chưa thể nghĩ thông, nhưng cô vẫn nhận ra, Cảnh Liêm Uy không có ý định vứt bỏ cô để tới với Mộc Sa, nên lập tức đầy sức sống trở lại.
Sâu trong cặp mắt phượng ẩn giấu ý cười, nhưng trên mặt Cảnh Liêm Uy vẫn mang vẻ tức giận. Anh nghĩ tới những lời Ân Thiên Thiên nói vừa nãy, vẫn cảm thấy trong lòng không dễ chịu. Đôi mắt anh khẽ đảo, nhìn thấy vành tai xinh xắn trắng noãn của cô, không suy nghĩ mà hành động như bản năng, anh cúi xuống cắn một cái lên vành tai xinh xắn của Ân Thiên Thiên.
"Ưm..!" Một tiếng ngâm khẽ dọa toàn thân Ân Thiên Thiên sợ tới mềm nhũn.
Trên tai truyền tới cảm giác tê dại khiến cả hai người đều không nhịn được run nhẹ. Ân Thiên Thiên còn trực tiếp dựa thẳng vào lòng Cảnh Liêm Uy, bộ dạng kia nhìn sao cũng thấy xinh đẹp dịu dàng.
Cảnh Liêm Uy làm xong loạt động tác này thì còn chưa kịp ngạc nhiên đã cảm thấy hoài niệm. Nhìn cô dịu dàng tựa trong lồng ngực mình, đâu còn bộ dạng dương nanh múa vuốt hay suy nghĩ lung tung nữa? Gương mặt ửng đỏ, thân thể mềm mại, mỗi một dáng vẻ đều là một loại ngọt ngào dằn vặt đối với Cảnh Liêm Uy.
Cho đến giờ phút này, anh mới có một loại cảm giác, cảm giác Ân Thiên Thiên là vợ anh…
Ấm áp, mềm mềm, ừ, cũng không tệ lắm...