“Ân Thiên Thiên, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp.” Cảnh Liêm Uy lên tiếng trước, giọng nói có chút miễn cưỡng: “Tôi ngăn người nhà em, coi như tôi giúp em. Nếu em không muốn gả cho tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng...”
Nói tới đây, Cảnh Liêm Uy bỗng quay đầu nghiêm túc nhìn người phụ nữ ở ghế phụ lái.
Khuôn mặt Ân Thiên Thiên rất xinh đẹp, lúc trang điểm quyến rũ hút hồn, nhưng mặt mộc lại ngây thơ trong sáng, phải thừa nhận rằng, lần đầu tiên gặp Ân Thiên Thiên, anh cũng bị khuôn mặt xinh đẹp của cô làm cho kinh ngạc.
Ân Thiên Thiên ngước nhìn người đàn ông trước mặt, từ khi rời khỏi nhà, bọn họ liền tới thẳng chỗ này, bắt đầu bước vào cuộc trao đổi đầu tiên của cuộc sống sau hôn nhân.
“Nhưng, nếu như em đã kết hôn với tôi, thì tôi sẽ không cho phép ly hôn.”
Ở nhà họ Cảnh từ trước tới nay không hề có hai từ “ly hôn” xuất hiện, cho dù hôm nay Ân Thiên Thiên kết hôn với anh vì mục đích gì, anh nghĩ rằng mình phải cho cô cơ hội lựa chọn, mặc dù anh sẽ không tiếp nhận đáp án nào ngoài từ chối!
Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng mỉm cười.
Khóe miệng nhoẻn cong giống như một bông hoa xinh đẹp nở rộ, ngay sau đó anh nghe thấy giọng nói của cô.
“Cảnh Liêm Uy, chính anh cũng đã nói không cho phép ly hôn rồi, vậy thì dù sao đi nữa giờ chúng ta cũng không thể ly hôn được. Tôi cần anh ngăn chặn tất cả những việc trong nhà, còn anh giờ hình như... cần một người vợ?” Đôi mắt của Ân Thiên Thiên rất sáng, cứ như vậy nhìn thấu trái tim Cảnh Liêm Uy: “Nếu như anh không chấp nhận đáp án gì ngoài từ chối, vậy thì đáp án của tôi là gì đều không quan trọng, đúng không?”
Đây là một câu hỏi, có điều chính là câu hỏi ở hình thức thuật lại mà thôi, trong lòng họ đều biết rõ.
Hai người ở trong xe nhìn nhau hồi lâu, Ân Thiên Thiên bỗng vươn bàn tay bé nhỏ của mình về phía Cảnh Liêm Uy, dí dỏm nói một câu: “Cảnh Liêm Uy, hi vọng cuộc sống hôn nhân của chúng ta vui vẻ.”
Cảnh Liêm Uy nhìn bàn tay nhỏ ở trước mặt kia, đuôi lông mày nhướn lên, giơ tay nắm lấy bàn tay cô.
Hai người xa lạ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài tiếng đồng hồ đã đưa ra quyết định quan trọng nhất đời người.
“Ngày mai chúng ta đi xem nhà, chiều tôi đưa em đến nhà tôi gặp bố mẹ tôi.” Trên đường đưa cô về nhà, Cảnh Liêm Uy nói về dự định ngày mai cho Ân Thiên Thiên: “Sau đó sẽ chuẩn bị hôn lễ, chọn ngày tốt xong thì chúng ta liền tổ chức lễ cưới.”
Ân Thiên Thiên hoàn toàn tán thành, nếu như đã quyết định thì cô chỉ có thể theo thôi.
Ân Thiên Thiên nghiêm túc nghe anh nói rồi gật đầu, thỉnh thoảng giơ điện thoại lên viết ghi chú, dù sao cũng kết hôn rồi, việc cũng sẽ nhiều lên. Lúc xe dừng lại, Ân Thiên Thiên gần như không cảm nhận được đã tới nơi.
“Sao anh...” Ân Thiên Thiên định mở miệng hỏi sao lại dừng ở đây, tầm mắt cô cuối cùng cũng rời khỏi màn hình điện thoại, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước xe Land Rover kia, bỗng nhiên sắc mặt của Ân Thiên Thiên trở nên khó coi.
Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy trừng lên nhìn người trước xe, anh cũng có quen biết tên này, nhưng không thân lắm. Ngay sau đó anh im lặng quay người nhìn Ân Thiên Thiên, ánh nhìn khiến Ân Thiên Thiên hơi sợ hãi...
Có lúc, sức ép từ Cảnh Liêm Uy khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.
Ân Thiên Thiên xuống xe đi đến trước mặt Hướng Thực, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, thờ ơ nói: “Chúc mừng anh kết hôn với em gái tôi, còn tôi, cũng phải...”
Ba chữ “kết hôn rồi” còn chưa kịp nói ra, Hướng Thực bỗng lên trước ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, sau đó hét bên tai cô: “Thiên Thiên, xin lỗi em, anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không? Anh không đính hôn với Ân Nhạc Vy nữa, cũng không kết hôn với cô ta nữa, em đừng kết hôn, chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Đôi mắt người đàn ông ngồi trên xe Land Rover nheo lại toát lên vẻ nguy hiểm khó tả, không khí bỗng như ngưng đọng.