Mưa đêm đã tạnh, phía Đông dần sáng lên.
Gió mát đầu hạ thấm vào Thần Đô, lướt qua Dạ vệ đường.
Tường đỏ bao quanh nha môn Dạ vệ, mái hiên đen nhạt nơi đầu tường cong vút.
Keng… Keng keng keng keng keng…
Phía trong tường đỏ, một tiếng gõ chậm, năm tiếng gõ nhanh càng đánh càng vang dội.
Người đi đường buổi sớm nghe thấy sáu tiếng kẻng chỉ có riêng ở Dạ vệ đường thì từ xa liếc nhìn một cái, sau đó vội vàng đi về phía trước.
Phành phạch…
Một con chim sẻ lông xám giật mình, đập cánh vòng qua đấu củng màu xanh sáng của đại điện Dạ vệ, bay sát theo dãy cột trụ sơn đỏ bên ngoài chính đường Thần Đô ty, thò cái chân be bé như cọng rơm xuống thăm dò rồi hạ xuống mái ngói xanh trên khu nhà nghỉ của phòng tuần tra đường phố. Nó khẽ run lên rồi duỗi cái mỏ nhọn ra, mổ vào cánh để chải lông.
- Mau dậy đi, rửa mặt ăn sáng rồi còn phải đi tuần tra đường phố nữa… - Một giọng nói khàn khàn vang lên dưới ngói xanh của phòng nghỉ chữ Giáp số chín.
Phòng nghỉ vẫn yên tĩnh.
- Tôi mời mọi người ăn canh thịt dê! - Giọng nói khàn khàn kia trong trẻo hơn một chút.
- Ôi chao, sao anh không nói sớm…
Trong phòng nghỉ trở nên náo nhiệt.
- Lý Thanh Nhàn, cậu sao rồi, hôm nay cậu có đi tuần tra đường phố được không? - Giọng điệu ân cần của Trịnh Huy vang lên.
Cơn huyên náo ngừng lại.
Lớp giấy dày trên cửa sổ che đi hơn phân nửa ánh nắng buổi sớm, ánh sáng trong phòng lờ mờ không tỏ.
Năm chiếc giường đặt song song nhưng trong phòng chỉ có bốn người.
Ba người ngồi dậy, nhìn về phía thiếu niên nằm ở tận trong cùng.
- Được! - Thiếu niên ngáp một cái, đáp lại một cách uể oải rồi từ từ đứng dậy.
- Ha ha, vậy là tốt rồi, chúng tôi ra ngoài rửa mặt trước sau đó chúng ta cùng đi ăn canh thịt dê nhé.
Ba người mặc quần áo rời đi, Lý Thanh Nhàn mặc áo trong màu trắng, đi giày vào rồi từ từ bước đến trước gương đồng.
Lý Thanh Nhàn nhìn bóng mình phản chiếu trong gương.
Dáng vẻ của hắn tầm mười lăm, mười sáu tuổi, vì bệnh nặng mới khỏi mà sắc mặt tái nhợt, vẻ ngoài khôi ngô hơn người bình thường một chút.
Đôi mắt dưới hàng lông mày đen mảnh tựa như bị bóng đen che kín, ảm đạm không có sức sống.
Sống mũi thẳng tắp toát đầy mồ hôi, dưới mấy cọng râu lún phún xồm xoàm là đôi môi hơi mỏng không chút máu.
Ở bên trái cằm có một vết thương hơi nhạt dài một tấc, như ẩn như hiện trong căn phòng mờ tối.
Lý Thanh Nhàn cúi đầu xuống nhìn hai bàn tay của mình.
Trên bàn tay có một vết chai màu vàng đậm, vân tay lộn xộn, hắn lật tay lại thì thấy mu bàn tay trắng nõn đến mức có thể thấy rõ mạch máu màu xanh.
- Nào, cậu rửa mặt đi, tôi ra ngoài tắm rửa. - Đội trưởng Trịnh Huy đặt chậu rửa mặt lên bồn rồi vỗ bả vai của Lý Thanh Nhàn, hấp tấp rời đi.
Lý Thanh Nhàn rửa mặt xong thì mặc quần áo tử tế, đeo trường đao rồi lại bước đến trước gương đồng một lần nữa.
Thân hình trong gương mảnh khảnh, đầu tóc rối bời, vẫn là dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi ấy.
Hắn tháo trâm trúc cài tóc xuống rồi cầm lược gỗ lên, vụng về chải tóc, búi tóc, cài trâm, chỉnh tóc, cuối cùng là cố định. Sau đó hắn vuốt phẳng lại quần áo, ngay lập tức trông hắn như biến thành một người khác.
Trong gương đồng, khuôn mặt tái nhợt có chút tuấn tú, giữa mày vẫn còn vương nét ngây thơ, con mắt lóe sáng rực rỡ.
Hắn mặc một chiếc áo viên lĩnh, tay áo xanh đậm ôm sát, quần ngắn cùng màu phía dưới phủ lên chiếc quần dài màu đen.
Ở rìa ống tay áo và quần dưới có thêu một dải gấm gồm ba màu đỏ, xanh lá, xam lam rộng hơn một tấc.
Chân hắn đi giày đen tất trắng, bên hông đeo thanh đao Nhạn Linh hẹp dài.
Trên vỏ đao có khắc chìm chữ "Dạ" ở vị trí gần chuôi đao, sơn đỏ bên trong đã tróc hơn phân nửa.
Sợi dây đỏ trên thắt lưng đen rủ xuống, phía cuối có buộc một miếng ngọc bội trắng nõn với hoa văn hươu hạc đang nhẹ nhàng lắc lư.
Tay trái của Lý Thanh Nhàn nắm lấy chuôi trường đao, cơ thể ưỡn thẳng, cằm ngửa lên trông oai phong phi phàm.
Thiếu niên áo xanh đeo bội đao vào là trở thành một binh sĩ.
Lý Thanh Nhàn nhìn mình trong gương, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp.
Hắn cũng không phải là người của thế giới này.
Hắn vốn sống trong một thế giới có nhà cao tầng, người đời ngợp trong vàng son.
Ở thế giới kia, Lý Thanh Nhàn cũng giống với phần lớn mọi người, trải qua một cuộc sống bình thường.
Đi học, đi thi, sau đó thì... Độc thân.
Cày phim mạng, xem phim chiếu rạp, chơi trò chơi, sau đó thì... Độc thân.
Sau khi hắn trưởng thành thì rời khỏi vòng tay của cha mẹ lên một thành phố lớn, gia nhập một công ty truyền thông cá nhân rồi sau đó, tiếp tục độc thân.
Cuối cùng hắn chết vì bệnh.
Vị bác sĩ nổi tiếng kia nói chỉ là bệnh nhẹ nên không cần quá lo lắng, vậy mà hắn lại không thể qua khỏi.
Trước khi Lý Thanh Nhàn chết, hắn thấy rất không cam lòng.
Có lẽ số mệnh của hắn vẫn chưa cạn kiệt nên khi vừa mở mắt ra, hắn đã đến thế giới này, chiếm lấy cơ thể của một người khác.
Người này cũng là một người bị bệnh, cũng tên là Lý Thanh Nhàn.