- Chuyện khác có thể thương lượng nhưng chuyện này không thể được, đại nhân nhà tôi không có quyền quyết định.
Bàng Minh Kính nhìn chằm chằm La Tỉnh.
- Tôi sẽ đưa cậu ta đến Thần Đô ty trước.
La Tỉnh nhìn thẳng vào Bàng Minh Kính mà không chút sợ hãi.
Lồng ngực Lý Thanh Nhàn đập thình thịch, còn có người muốn giết hắn hơn Tài ty chính ư?
Sắc mặt của Bàng Minh Kính tối sầm lại, gã ta nói:
- Nói như vậy là anh La không cho Tài ty chúng tôi một chút thể diện nào sao?
- Tôi cũng muốn cho, nhưng tôi còn có trách nhiệm của mình, tôi không thể không đi. Hơn nữa, khi nào mà chuyện của phái Nam Tinh chúng tôi đến lượt một người như ngươi ở đây khoa chân múa tay?
Trên mặt La Tỉnh đột nhiên hiện lên một vệt châm biếm, hai mắt lóe lên một tia sáng đỏ, nhãn cầu bất động, con ngươi nhanh chóng lắc trái lắc phải, tạo thành tàn ảnh.
- Anh...
Bàng Minh Kính không dám nhìn thẳng vào La Tỉnh, theo bản năng gã ta chỉ dám liếc nhìn năm bức tượng trong đó có một linh hồn với hàng nghìn con mắt và cánh tay giống với con người nhất, rồi lập tức cúi đầu xuống.
“Nam Tinh Thần, vị thần được phái Nam Tinh cung phụng như thần linh.”
La Tỉnh lạnh lùng mở miệng:
- Tránh ra!
Đoàn Hoành đang cầm hộp gỗ bọc lụa đỏ tiến lên một bước.
Đoàn Hoành nói:
- Không nên ép đại nhân nhà tôi mở ra Thần bài.
Bàng Minh Kính hít một hơi thật sâu, hai tay đột nhiên có hơi khói lượn lờ, hơi khói rơi xuống tay gã ta mà nhuộm hai tay gã ta thành màu đen tím.
La Tỉnh cười nói:
- Có vẻ như Bàng đại nhân sẽ không nhượng bộ?
- Tôi ngược lại muốn xem thử, nếu như xảy ra đánh nhau trên đường đến Hộ bộ, La đại nhân sẽ giải thích thế nào với Hộ bộ và phái Nam Tinh!
Bàng Minh Kính hiên ngang nhìn La Tỉnh.
Lý Thanh Nhàn nói:
- La đại nhân, vừa nãy tôi đã nói rồi, Bàng Minh Kính đến đây là để khơi mào tranh chấp giữa Dạ vệ và Hộ bộ. Gã ta tuyệt đối không dám đánh nhau, gã ta chính là một tên khốn khiếp, nếu như gã ta dám làm điều đó thì đã hành động từ sớm rồi! Bàng Minh Kính chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi!
Đoàn Hoành cũng nói hùa theo:
- Tiểu Lý đại nhân nói đúng.
Bàng Minh Kính hỏi:
- Các người quen biết nhau à?
Lý Thanh Nhàn nói:
- Chúng tôi có quen biết hay không thì liên quan gì đến ngài? Tôi khuyên ngài mau tránh ra, nếu không chỉ vì ngài mà Dạ vệ và Hộ bộ xảy ra mâu thuẫn, thì vị Tài ty chính kia không thể bảo vệ nổi ngài đâu. Ngài có thể xem thường quan bát phẩm nhưng ngài không thể sỉ nhục Thần bài!
Bàng Minh Kính cười khẩy và nói:
- Với tư cách là người đứng đầu Dạ vệ Tài ty hộ, chỉ bắt mình cậu thì không liên quan gì đến phái Nam Tinh!
Lý Thanh Nhàn nói:
- Là ngài là ép tôi gia nhập phái Nam Tinh mới chịu phải không?
Bàng Minh Kính sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này.
Nho gia và tà phái giống như lửa với nước, trước sự xâm lược của Yêu tộc, Nho gia đại nho và Đạo môn cùng hợp sức mới có thể trấn áp năm tà phái lớn liên tục tháo chạy.
Sau khi Yêu tộc xâm lược, Nho gia bị tổn thất nặng nề, tà phái mới có thể lợi dụng cơ hội để phát triển lớn mạnh.
Lý Thanh Nhàn với tư cách là con trai của Lý Cương Phong, đây là một tượng đài Nho gia, mà đã bị ép tới mức phải gia nhập tà phái?
Người của Lễ bộ có thể đào mộ của Lý Cương Phong, thì cũng tiện thể đào bới sạch sẽ phần mộ tổ tiên của nhà Bàng Minh Kính.
Bàng Minh Kính nhìn Lý Thanh Nhàn, trong lúc nhất thời không thể nào ra tay được.
La Tỉnh cười nói:
- Tôi nghĩ rằng người anh em Thanh Nhàn đã biểu hiện khá tốt, khi gặp nguy hiểm mà không hoảng loạn. Cậu ta có lẽ là thần tử lưu lạc bên ngoài của vị thần nhà tôi. Nếu cậu ta có thể trở về trong phái, vào gia phả, đó sẽ là một công đức rất lớn.
Bàng Minh Kính trầm giọng nói:
- Hi vọng anh dám nói lời này ở trước mặt Phùng thị lang!
Hai bên giằng co.
Lý Thanh Nhàn nhìn thấy Hàn An Bắc lén lút ở phía xa, mặc dù hắn không hiểu lắm về cử chỉ và khẩu hình miệng của người kia, nhưng hắn gần như có thể đoán được điều đó chính là để bản thân mình tiếp tục kéo dài sự việc, kéo dài một cách khó khăn.