Diệp Hàn đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Chu Xuân Phong đứng cạnh án thư nhìn ra cửa sổ, nghiêng người đối diện với gã. Gã kiểm lại bản thân một lượt, đang định bước về phía trước như thường lệ.
- Đứng ở bên cửa đi. - Giọng Chu Xuân Phong khàn khàn, lạnh giá như những giọt mưa.
- Vâng! - Diệp Hàn gật đầu đứng nguyên tại chỗ, hai mắt chớp chớp.
- Dạ vệ của chúng ta có hai phần, ngoài sáng và trong tối. Ngoài sáng, giám sát văn võ bá quan, diệt trừ yêu vật cổ quái.Trong tối, ẩn núp rải rác khắp cả nơi như một tấm lưới lớn bao trùm cả thiên hạ. Mọi sự ở thành Thần Đô này, có thể che dấu được Các lão, cũng có thể che giấu được Hoàng gia, nhưng rất ít có thể giấu được Dạ vệ. - Chu Xuân Phong chậm rãi nói.
Diệp Hàn nghiến răng lập cập, hai chân khum lại, quỳ phịch một cái xuống đất.
- Chu đại nhân, ty chức có tội, thế tử Nguyên vương ỷ vào năm đó có ân với cha nên đe doạ ty chức, ty chức là bị ép buộc đồng ý thông mưu với họ. Nhưng ty chức dám thề với trời, thế tử chỉ nói làm cho Lý Thanh Nhàn xấu mặt để dạy cho hắn một bài học, không hề nói muốn lấy mạng hắn. Ty chức cũng tận mãi về sau mới biết hắn ta muốn mạng của Lý Thanh Nhàn.
-Cậu chưa nhập phẩm, quan chức bất định mà đã dám xưng ty chức rồi sao? - Chu Xuân Phong quay mặt ra cửa sổ, giọng nhẹ nhàng.
Diệp Hàn toàn thân đông cứng.
- Cậu có biết, ta vốn dĩ rất xem trọng cậu không? - Chu Xuân Phong nói.
- Tiểu nhân hiểu. Nếu không có ngài, tiểu nhân bất luận ở Hầu phủ hay Dạ vệ, luôn phải thận trọng, nơm nớp lo sợ. Tiểu nhân mà biết được ngài và Lý Thanh Nhàn là bạn bè cố tri, dù có chết, tiểu nhân cũng sẽ không đồng ý với thế tử Nguyên vương. Thật sự, tiểu nhân nguyện ý lập một lời thề, cho dù là với Tà thần. - Diệp Hàn miệng đầy chua xót.
Chu Xuân Phong nghiến răng, tay phải nắm chặt rồi từ từ thả lỏng, cuối cùng thở dài một tiếng.
- Cậu nên vui mừng vì Thanh Nhàn còn sống. Nghe nói gần đây cậu gặp nhiều chuyện bất thường, tìm cơ hội đền bù cho Thanh Nhàn một lời xin lỗi cho tốt đi.
Chu Xuân Phong nói.
Diệp Hàn kích động ngẩng đầu nói:
- Đa tạ Chu đại nhân tha thứ. Ngài yên tâm. Tôi nhất định sẽ khiến Thanh Nhàn hài lòng, tuyệt đối không phụ lòng mong đợi của ngài.
- Lui xuống đi!
Diệp Hàn đứng dậy, rối rít cảm ơn rồi rời đi.
Trong thư phòng, Chu Xuân Phong thở dài một hơi, không nghĩ tới Diệp Hàn mà chính tay ông ấy dạy dỗ lại non kém như vậy. Vốn dĩ ông ấy vẫn muốn đào tạo thêm cho gã.
- Bạn già à, ân tình ngày đó hôm nay tôi đã trả hết rồi. Từ nay về sau ta và Diệp Hàn không còn quan hệ gì hết.
Chu Xuân Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy sự u sầu
Lý Thanh Nhàn ra khỏi thư phòng của Chu Xuân Phong, bước chân chậm rãi, từ từ suy nghĩ và hoàn thiện kế hoạch trong đầu.
Chuyện này, tuyệt đối không thể kết thúc ở đây!
Lý Thanh Nhàn cười mỉa một tiếng, chầm chậm đi về phía phòng nghỉ của đội tuần tra
Hắn rẽ qua một hành lang dài, đến một khoảng sân rộng bên ngoài căn nhà. Cây hoa hoè lớn nằm chính giữa như một chiếc ô toả ra che mát một nửa cái sân.
- Các ngươi đừng có không tin, lúc đó ta ở hiện trường, chỉ cách móng ngựa của Chu Hận đại nhân một tấc. Móng ngựa nhấc lên, khí chất của đại cao thủ tứ phẩm ngút trời, trời đất tối sầm, cuồng phong mù mịt, những mảnh vải rách trên người ta rung lên vù vù, doạ cho Bàng Minh Kinh sợ đến ruột gan lẫn lộn…
Lý Thanh Nhàn nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trịnh Huy bèn đi theo qua đó.
Dưới gốc cây hoè, Trịnh Huy ngồi giữa đám Dạ vệ, xung quanh là những cây đuốc sáng trưng, nước bọt ông ấy thì bắn tứ tung.
Tay phải của ông ấy thi thoảng còn nắm lấy bộ quần áo rách nát trên người như thể đang khoe chiến công vậy.
Lý Thanh Nhàn lắc đầu cười nhẹ, không nghĩ tới Trịnh Huy còn chưa thay quần áo. Hắn đi thêm vài bước, tựa vào hòn non bộ bên cạnh, nghe Trịnh Huy chém gió.