Vẻ mặt Khương Ấu Phi dịu dàng, dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu, đôi mắt cô ấy càng thêm linh động. - Kiên nhẫn chút, không đau đâu. Lý Thanh Nhàn khẽ hừ: - Ừm... Khương Ấu Phi khẽ liếc nhìn Lý Thanh Nhàn, nghiêm túc nói: - Lúc ta còn ở trong núi thường hay chăm sóc chó, mèo, khỉ con... Lý Thanh Nhàn dở khóc dở cười. Khương Ấu Phi lại vuốt lên tấm mặt nạ ảo, nói: - Khỉ con, không được nhúc nhích, nếu không phải làm lại lần nữa đấy. Lý Thanh Nhàn phát...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.