Chu Xuân Phong cúi đầu ngồi trên ghế, thở dài nói: - Ta cũng không ngờ mấy huynh đệ cậu lại tàn nhẫn như vậy, có thể thấy cuộc sống của cậu lúc trước ở phủ Định Bắc hầu khó khăn thế nào. Viền mắt Diệp Hàn đỏ bừng, nói: - Nếu không có Chu đại nhân, sợ rằng hôm nay học trò đã không còn mạng mà ra nghĩa trang, khó thấy mặt trời. Đúng lúc này, Lý Thanh Nhàn chưa thấy người mà đã nghe tiếng. - Chú Chu, cháu về rồi, cháu còn khen ngợi chú trước...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.