Mục lục
Liệp Mệnh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn An Bác cười đáp:

- Nếu không phải hai ngày nay chúng ta đều ở cùng với nhau thì tôi thật sự cho rằng cậu đã đến ngó qua nhà Đổng giáo đầu trước rồi đó.

Đổng Anh hét lên:

- Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng! Để tôi nói cho mọi người biết điểm lợi hại nhất trong chuyện này là gì. Mẹ của tôi ban đầu định đến một hiệu thuốc nhỏ khác, nhưng sau đó đau đến mức khó chịu nên nửa đường mới chuyển hướng sang Trữ Sinh đường vốn lớn hơn một chút. Tôi đã nhẩm tính thời gian thì lúc mẹ tôi ra khỏi nhà cũng chính là lúc tôi vừa mới gặp Lý Thanh Nhàn, cậu ấy còn biết trước cả mẹ tôi là bà ấy sẽ đến Trữ Sinh đường một bước, cậu ấy chắc chắn là một cao thủ mệnh thuật!

- May mắn mà thôi, mệnh thuật của tôi cũng không phải trăm lần chuẩn cả trăm. - Lý Thanh Nhàn khiêm tốn cười nói.

- Đối với Đổng gia chúng tôi mà nói thì chuẩn một lần là đã đủ rồi!

- Đúng đó, chuẩn một lần là đủ rồi. Lý Thanh Nhàn lợi hại thật đó!

Mọi người dồn dập khen ngợi.

Hà Lỗi suy nghĩ một lát rồi quay trở về ôm vai Đổng Anh, sau đó cười nói:

- Đổng giáo đầu, ân cứu mạng này không thể không báo đáp. Như vậy đi, chờ đến khi mẹ già nhà cậu khỏi bệnh rồi thì cậu tổ chức một bữa tiệc rượu, tôi cũng đi góp vui.

- Đúng vậy! Nhất định phải mở tiệc báo đáp! - Đổng Anh vội vàng gật đầu.

Lý Thanh Nhàn vội vã nói:

- Chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi, không đáng nhắc tới. Nếu Đổng giáo đầu thật sự muốn cảm ơn thì tùy tiện ăn một bữa cơm là được rồi.

- Vậy thì làm sao được! Nhất định phải mở tiệc chiêu đãi! Cứ mở ở… Hồng Tụ lâu…

Bộp!

Hà Lỗi đập một cái vào sau gáy Đổng Anh khiến anh ta suýt thì hôn mê.

Hà Lỗi cười mắng:

- Hồng Tụ lâu cái đầu cậu ấy, Thanh Nhàn hiện giờ mới bao nhiêu tuổi mà cậu đã dẫn cậu ta đến chỗ đó rồi? Nếu như bị đám hồ ly tinh kia ép khô thì sau này phải nhập phẩm như thế nào? Đổi sang chỗ khác!

Mọi người cười vang.

Đổng Anh đỏ mặt, ho nhẹ rồi nói:

- Vậy thì đi Túy Hương cư, nơi đó có nhiều người đọc sách ghé thăm, xem như là một nơi phong nhã, bình thường tôi cũng không nỡ đi. Cậu không được từ chối, nếu không thì cả phòng tuần tra đường phố sẽ bẻ gãy xương sống của tôi mất.

Lý Thanh Nhàn làm như có chút tiếc nuối, nói:

- Nếu Đổng giáo đầu đã thịnh tình, vậy tôi từ chối lại thành ra bất kính. Tuy nhiên cũng phải mời anh em toàn đội chữ Giáp số chín chúng tôi nữa, bọn họ cũng có giúp một chút.

- Đúng đúng đúng, mời cả đội nữa. - Đổng Anh nói.

Hà Lỗi nhìn đám người rồi lại kéo Trịnh Huy sang bên cạnh tán gẫu vài câu, Trịnh Huy liên tục gật đầu, không ngừng cảm tạ.

- Được rồi, tối muộn rồi mau chóng tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai còn phải tuần tra đường phố làm yên lòng dân, tản hết đi, tản hết đi.

Mọi người lục tục rời đi, Hà Lỗi tìm Lý Thanh Nhàn trò chuyện một hồi lâu, hẹn vài ngày nữa sẽ cùng nhau đến Túy Hương cư xong thì mới hài lòng rời đi.

Đổng Anh lại đến cảm tạ hắn thêm một lần nữa rồi mới về nhà ngay trong đêm.

Bốn người Trịnh Huy, Hàn An Bác, Vu Bình và Lý Thanh Nhàn từ tốn đi về phía phòng của đội chữ Giáp số chín.

- Các cậu đoán xem Hà trưởng phòng nói gì với tôi? - Trịnh Huy đắc ý nói.

Ba người kia chưa kịp đặt câu hỏi thì Trịnh Huy đã không nhịn được tự trả lời:

- Anh ấy nói chúng ta không cần sang chỗ bến tàu kia nữa, bảo tôi cứ an tâm ở lại đường Vạn Bình, sau này đường Vạn Bình có chuyện gì thì cứ đến tìm anh ấy! Còn nói có cơ hội sẽ tìm một chỗ trống cho Đại Quan nhà chúng tôi, đưa vào Dạ vệ.

- Vậy thì phải cảm ơn Hà trưởng phòng rồi. - Hàn An Bác nói.

Trịnh Huy ôm lấy vai của Lý Thanh Nhàn, cười ha hả nói:

- Không cần, phải cảm ơn Thanh Nhàn chứ. Hà trưởng phòng còn nói anh ấy làm vậy là nể mặt Thanh Nhàn, còn bảo sau này tôi phải giúp đỡ Thanh Nhàn nhiều hơn.

Hàn An Bác nhìn Lý Thanh Nhàn, vui mừng cười nói:

- Khoảng thời gian khó khăn nhất đã qua rồi.

- Đúng vậy, cuối cùng cũng qua rồi. - Lý Thanh Nhàn nhẹ giọng cảm thán.

- Bảo sao lúc chạng vạng, Vương đầu bếp tự mình đưa tám quả cam tới, tôi để trong phòng, vừa hay mỗi người hai quả. - Vu Bình cười tủm tỉm nói.

Bọn họ bước vào phòng, Trịnh Huy vừa cởi miếng vải rách bươm ra vừa nói:

- Thanh Nhàn, rốt cuộc làm thế nào mà cậu thuyết phục được vị La đại nhân kia thế? Người của tà phái cũng không dễ chọc, còn tà ác hơn cả Ma môn ấy chứ.

- Không có gì đâu, anh ta phát hiện ra tôi có xuất thân từ “Lượng Mệnh tông” nên mới tìm chuyện để bắt chuyện với tôi, vừa hay lại cũng có giao tình với cả cha tôi và Chu đại nhân nên mới thuận tay giúp tôi. - Lý Thanh Nhàn ngồi ở trên giường, thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ bận rộn suốt một ngày, cả cơ thể và tâm trí đều mệt mỏi rã rời.

Trịnh Huy còn đang định mở miệng thì Hàn An Bác đã nói:

- Đều mệt mỏi một ngày rồi, anh lau người đi ngủ sớm đi, có chuyện gì để đến ngày mai rồi nói.

- Cũng được, ngủ nhanh đi.

Mọi người lục tục ra ngoài lấy nước lau người, Lý Thanh Nhàn vừa đến thì đám người bên giếng nhao nhao tránh ra, người nhạy bén còn lập tức giúp lấy nước, khung cảnh vui vẻ hòa thuận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK