Đương nhiên rồi, nếu như có thêm một cô gái đẹp đến mát xa cho mình thì càng tốt, dù là ai mát xa cho ai.
Người đàn ông ấy nghĩ đến chuyện này trong lúc trần truồng, thứ ấy phản ứng ấy là chuyện hết sức bình thường.
“Má, không thể ngừng một lúc à, rõ là chẳng lịch sự gì cả?”
Lý Thiên Đường mắng một câu, anh nghe thấy tiếng đập đồ vang lên ở bên ngoài, rồi sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nát.
Lý Thiên Đường không cử động, đến mắt cũng chẳng buồn mở ra, dù sao đây chính là khách sạn, chẳng phải là nhà của anh, cho dù có phần tử gây rối xộc vào đây thì cũng đã có bảo vệ chặn lại, anh chỉ là người ở trọ, chẳng cần lo bò trắng răng làm gì.
Nhưng nếu như thành phần phá rối lấy xông vào trong nhà tắm, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được rồi.
“Ôi, đi tắm thôi mà cũng chẳng được yên, có còn để cho ai sống nữa không đây?”
Lý Thiên Đường thở dài, đến bây giờ mới miễn cưỡng mở mắt ra, rồi nhìn thấy một cô gái tóc vàng.
Rất trẻ trung, gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo đẹp như tranh vẽ, vóc dáng cao ráo, áo sơ mi trắng cổ nhọn, váy OL đen, đôi chân trắng nõn nà không mang vớ, trông có vẻ bắt mắt vô cùng, cô ta đi sandals cao gót, có thể vì chạy vội quá nên lồng ngực phập phồng như thể muốn bung nút áo mà nhảy ra vậy.
Đột nhiên có một người con gái xinh đẹp xông vào đây, thế là ý gì?
Lẽ nào Thượng Đế thật sự nghe thấy tiếng lòng của Lý Thiên Đường nên mới cử một người con gái xinh đẹp xuống mát xa cho anh sao?
Vào lúc Lý Thiên Đường nghĩ xem mình có nên cảm ơn Thượng Đế hay không thì người con gái xinh đẹp ấy nhấc tay tháo mái tóc vàng xuống.
Hóa ra cô ấy chỉ đội tóc giả, bên dưới là mái tóc đen bóng mượt.
Thế này thì trông có vẻ thuận mắt hơn nhiều rồi.
Vào lúc Lý Thiên Đường hài lòng gật đầu, cô gái xinh đẹp ấy không nói hai lời mà chợt bắt đầu cởi quần áo.
Từ trước đến nay anh chưa từng gặp người con gái nào đẹp như thế, tốc độ cởi đồ rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt thôi là đã sạch hết rồi, cô ta nhanh chân bước xuống bồn.
“Ô, cô gì ơi, cô đang làm gì thế...”
Lúc cô gái ấy cưỡi trên bụng Lý Thiên Đường, hai tay ôm lấy cổ anh thì anh mới nhớ đến việc hỏi cho ra lẽ, anh duỗi tay muốn đẩy cô ta ra, tai trái lại bị một thứ gì đó cưng cứng đè vào.
Không cần nhìn, chỉ cần dựa vào cảm giác là Lý Thiên Đường có thể xác định đấy là một khẩu súng.
Quả nhiên, người con gái xinh đẹp ấy nói: “Đừng động đậy lung tung, chứ bằng không tôi sẽ bắn chết anh ngay.”
Lý Thiên Đường không dám cử động, yếu ớt hỏi lại: “Thế, thế cô muốn làm gì?”
“Có người đuổi giết tôi, hy vọng anh có thể phối hợp giúp tôi lẩn trốn, sau này tôi sẽ trả ơn anh.”
Cô gái xinh đẹp vừa nói đến đây, Lý Thiên Đường đã nghe thấy tiếng bước chân dồn đập vang lên ở bên ngoài, chắc hẳn có người xông vào trong.
“Nhớ đấy, chúng ta là một đôi tình nhân đi Mỹ du lịch.”
Người con gái xinh đẹp ấy vừa nói dứt lời, cánh cửa bị đạp tung, một người đàn ông mặc vest đen cầm súng bằng tay trái đứng ngay lối vào.
“Á!”
Người con gái xinh đẹp ấy giả vờ sợ hãi mà hét toáng lên, cô ta lùi về sau, dựa vào lồng ngực của Lý Thiên Đường rồi nói khe khẽ: “Mau hét lên, kêu bọn chúng cút đi!”
Người con gái xinh đẹp nói đến đây, bên dưới cảm thấy hơi đau.
Nước, cái thứ này có tác dụng làm trơn, lúc dùng sức, góc độ còn thích hợp thì sẽ xảy ra chuyện mà không ai ngờ đến.
Má, thế mà còn có thể vào à?
Lý Thiên Đường ngẩn người.
Cơn đau tấy nhắc nhở cô gái xinh đẹp, cơ thể mà cô ta giữ gìn hơn hai mươi năm nay đã bị cướp đi như thế rồi, mắt cô ta tối sầm đi vì vừa đau và vừa sốt sắng, cô ta nghiến răng toan dùng súng bắn chết anh nhưng lại nghĩ đến tình hình nguy cấp hiện tại, chỉ đành ráng kềm chế cơn đau rồi quát: “Mau hét lên!”
“Á!”
Lần này Lý Thiên Đường nhanh chóng hiểu được ý của cô gái ấy, anh mới hét lên một tiếng rồi ngồi dậy, ôm cô gái vào trong lồng ngực của mình, gương mặt hằn lên vẻ tức giận vì quá ngượng ngùng, anh hét vào mặt người đàn ông mặc vest đen đang ngẩn người ở ngoài cửa: “Là ai kêu anh vào đây hả? Cút đi!”