• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lý Toàn Tài, gọi tất cả mọi người đến tổ chức cuộc họp khẩn cấp.”

Sau khi nhận được điện thoại của Mẫn Nhu, đội trưởng bảo vệ Vương Cường lập tức tổ chức cuộc họp khẩn cấp, gương mặt nghiêm túc nói với cấp dưới, truyền đạt chỉ thị tối cao của thư ký Mẫn.

Chỉ cần có thể hoàn thành được nhiệm vụ của thư ký Mẫn giao một cách tốt đẹp, vậy thì có cơ hội lấy tiền thưởng thật to rồi. Đội trưởng Vương cường điệu nhiều lần, lần này hai người đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cùng với ông ta chắc chắn phải là những người khỏe mạnh vạm vỡ.

Bảy tám người bảo vệ lập tức căng cơ ngực, có người còn bắt đầu xắn tay áo lên lộ ra cơ bắp.

“Lý Toàn Tài, Trường Phú Quý, hai người thay quần áo bình thường rồi vào xe chờ tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.”

Vương Cường gọi hai cấp dưới có quan hệ tốt với mình nhất, sau đó vỗ bàn đứng dậy, sát khí đằng đằng mà nói: “Nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!”

Trong ánh mắt ai oán của những người bảo vệ khác, Vương Cường thay đổi quần áo bình thường rồi đi ra khỏi phòng trực ban.

Có một chiếc xe phổ tang đậu ở trong góc đông nam của bãi đỗ xe, đây là chiếc xe đặc biệt của đội bảo vệ, bọn người Lý Toàn Tài bước lên xe, Vương Cường đứng chờ ở trước xe.

Lý Thiên Đường không để cho đội trưởng Vương chờ quá lâu liền xuất hiện ở trong tầm mắt của ông ta, lập tức cầm máy bộ đàm thông báo cho hai cấp dưới: “Chú ý, mục tiêu đã xuất hiện rồi, hết.”

“Đã rõ, lúc nào cũng có thể hành động, hết.”

Sau khi thông báo cho hai người thân cận, Vương Cường lắc lắc cánh tay coi như là làm nóng người, nhưng mà lại phát hiện thư ký Mẫn mang theo túi giấy cũng đi ra ngoài.

Hơn nữa, thư ký Mẫn còn nói vài câu gì đó với mục tiêu, dẫn theo anh ta đi về phía chiếc mercedes benz màu đen của Nhạc tổng.

Cái này là chuyện gì vậy, có cần phải hành động hay không?

Lúc Vương Cường có chút buồn bực liền nhìn thấy Mẫn Nhu mở cửa xe ra, âm thầm ra dấu "cùng lên" với ông ta.

“Ôi chao, xe của con gái nhà người ta cũng ngầu ghê ha.”

Lý Thiên Đường mở cửa ra thăm dò hít mũi, mùi hương ngọt ngào rất là dễ chịu, vội hắt xì hơi một cái tỏ vẻ hài lòng.

Đợi một lát nữa anh sẽ biết tay thôi.

Nhìn thấy Lý Thiên Đường bẩn thỉu đặt mông ngồi xuống ghế lái phụ ở bên cạnh của mình, Mẫn Nhu đã cảm thấy trong dạ dày rất không thoải mái, lại chỉ có thể chịu đựng mà khởi động xe.

“Nhạc Thanh Hà, sao cô lại thích chiếc xe thô thiển này như thế?”

“Cái tên Nhạc Thanh Hà này là để cho anh gọi hả?”

“À, Nhạc tổng, xe BMW mới là tiêu chuẩn xứng với con gái.”

“Bây giờ trong xe chỉ có hai người chúng ta là tôi với anh.”

“Được thôi, dì nhỏ, dì nhỏ cũng không thể cười một cái hả?”

Lý Thiên Đường ngược lại là rất biết nghe lời: “Mấy cô gái xinh đẹp cứ luôn nghiêm mặt thì sẽ nhanh chóng già hơn đó.”

“Ai cần anh lo?”

Mẫn Nhu lạnh lùng nói, đánh nhẹ tay lái rẻ qua trái, hơi đạp chân ga, xe lao vút về phía trước.

Liên tiếp giẫm phải mấy cây đinh, Lý Thiên Đường cũng không thèm để ý nữa, giống như lơ đãng mà nói: “Thư ký đó của cô..."

“Thư ký đó của tôi như thế nào?”

Lúc đầu Mẫn Nhu đã hạ quyết tâm không thèm phản ứng, vừa nghe thấy anh nói như vậy lập tức liền thay đổi chủ ý.

“Cô có hiểu rõ cô ấy không?”

Tạm thời mặc kệ sau này có chung sống hòa bình với Nhạc Thanh Hà hay không, Lý Thiên Đường đều cảm thấy vì sư mẫu của mình, tốt nhất là nên nhắc nhở cô ta một câu.

“Xời, nói chuyện đùa hả, sao tôi không thể hiểu rõ thư ký của mình được chứ?”

Mẫn Nhu cười nhạo một tiếng nói: “Cô ấy là một sinh viên đã đạt được thành tích cao mà tôi đã tuyển chọn từ đại học ở tỉnh đông, tôi hoàn toàn tin tưởng vào cô ấy.”

“Đã được ISO 9000 công nhận chưa? Hắc hắc, tôi chỉ là thuận tiện mà hỏi như thế này thôi, biết là thư ký nhỏ đó của cô không phải là vật phẩm.”

Dưới cái nhìn trừng trừng của Mẫn Nhu, Lý Thiên Đường chỉ cười cười nhún vai, không hỏi thêm cái gì nữa.

Mẫn Nhu lại ra vẻ bộ dạng rất tùy ý: “Lý Thiên Đường, tại sao anh lại quan tâm tới thư ký của tôi?”

Lý Thiên Đường cười nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn so với cô nữa đó.”

“Vô sỉ.”

Mẫn Nhu khinh thường mắng một câu, không để ý anh nữa.

Mười mấy phút sau, xe dừng ở trước cửa của một nơi để tắm rửa.

Mẫn Nhu đưa tay cầm lấy cái túi giấy ở đằng sau ghế qua, ném ở trong ngực của anh: “Ở trong này là quần áo bảo hộ lao động của công ty, trước tiên anh mặc vào đi, sau khi tắm xong rồi thì sẽ đi mua quần áo với anh.”

“Tại sao lại không thể đi mua quần áo trước?”

“Bộ dạng này của anh, cửa hàng thời trang của người ta sẽ để cho anh đi vào hả?”

“Ồ, hóa ra là như vậy, tôi hiểu rồi, vậy cô chờ tôi một lát, rất nhanh thôi.”

Trên mặt của Lý Thiên Đường là biểu cảm kinh tởm, ôm lấy cái túi mở cửa bước xuống xe.

Ở trong chỗ tắm rửa cũng không từ chối khách hàng mặc đồ tù, chỉ cần có thể bỏ ra tiền là được.

“Thật ra thì cơ thể của tôi không có bẩn đâu, nhưng mà không có việc gì, được tắm một cái cũng không tệ.”

Đi vào trong phòng tắm, Lý Thiên Đường kéo áo lên ngửi một cái, tiện tay ném quần áo vào trong góc.

Cánh tay còn chưa buông xuống, cửa phòng liền bị đá văng một phát, mấy người đàn ông mang theo khăn trùm đầu màu đen vọt vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK