• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh ta là Phùng Nhị, thái tử công ty bất động sản Vân Thế Giới thành phố Châu Đông, nghe nói giá trị con người trên trên chục nghìn tỷ, là một anh em giàu có cấp kim cương, anh làm sao vậy, giống như là bị người dẫm đạp 800 lần vậy."

Lúc này Vương Cường mới chú ý thần sắc của Lý Thiên Đường không tốt, tay áo sơ mi màu lam buông xuống một nửa, gương mặt giống như có chút bầm tím.

"Tối hôm qua gặp mấy con chó điên, sau khi đại chiến với bọn nó ba trăm hiệp mới chạy thoát."

Lý Thiên Đường đương nhiên không có mặt mũi nói, đây là anh ta tối hôm qua đang làm màu thì bị người đánh, hít mũi một cái đi về phía công tử Phùng bên kia.

Nếu như là ngày hôm qua, đừng nói công tử Hạ Lan, công tử Phùng gì đó, cho dù là chó mèo nào theo đuổi Nhạc Thanh Hà, anh cũng không thèm liếc mắt một cái.

Nhưng bây giờ không được, nếu như anh ta thờ ơ khi người khác theo đuổi Nhạc Thanh Hà, sư mẫu nhất định sẽ rất tức giận.

Lại nói vị công tử Phùng này, anh ta theo đuổi phụ nữ khiêm tốn một chút, sẽ chết sao?

Cộp cộp cộp, một tiếng bước chân lanh lảnh từ trong đại sảnh truyền đến, trong đám nhân viên vây quanh cửa xem náo nhiệt, có người quay đầu nhìn, trái tim nhảy lên: Chết rồi, tổng giám đốc Nhạc đến rồi!

"Đều đứng ở đây làm gì, không đi làm là?"

Nhạc Thanh Hà mặc một bộ váy công sở màu đen, khuôn mặt lạnh lùng khiển trách.

Phần phật một tiếng, giống như ngựa bị hoảng sợ, đám nhân viên kia vội vàng tản ra.

Nhạc Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, lông mày đen nhăn lại nhìn ra bên ngoài sảnh.

Cô đã sớm biết Phùng Nhị đến đây, chỉ là không muốn để ý anh ta, thứ gì đó, thật sự cho là có mấy đồng tiền dơ bẩn, có thể theo đuổi được bản tiểu thư?

Nhưng mà sau này nghe Mẫn Nhu nói, Phùng Nhị như cọc gỗ đứng ở cửa rất lâu rồi, có quyết tâm tổng giám đốc Nhạc không đi ra anh ta sẽ đứng đến thiên hoang địa lão, thu hút nhiều người vây xem.

Nhạc Thanh Hà vừa nghe đã phiền, vốn tối hôm qua cô đã bị Lý Thiên Đường chọc tức không nhẹ, đến bây giờ tâm trạng cũng không ra gì, lại có con ruồi bay đến làm người ta vây xem, chỗ nào còn tâm tư làm việc?

Cô cảm thấy, cũng nên tâm sự đàng hoàng với công tử Phùng rồi, khuyên anh ta tiết kiệm chút sức lực mà xum xoe những người phụ nữ khác.

Sau khi nhìn thấy Nhạc Thanh Hà cuối cùng cũng xuất hiện, nụ cười của Phùng Nhị càng sáng lạn, đưa tay vuốt vuốt kiểu tóc chia ba bảy, ho nhẹ một tiếng muốn nói gì đó, có người đi từ phía sau anh ta đến, dẫm lên đám hoa hồng rực rỡ kia, dưới chân lảo đảo một cái.

"Ôi, ĐM ai vứt rác loạn thế này, hại ông đây thiếu chút nữa trượt ngã rồi?"

Người kia khua hai tay như trượt băng, dưới chân đá lung tung, trong miệng hùng hùng hổ hổ, vất vả mới đứng vững người, hoa hồng trên mặt đã bị đạp đến nát bét rồi.

"Anh, anh làm cái gì đấy?"

Vì để bày đống hoa hồng này, công tử Phùng mất trọn vẹn tâm huyết nửa tiếng đồng hồ, bây giờ lại bị người đạp đến nát bét, ngu ngơ một lát, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Đường như phun ra lửa giận, có lẽ có thể thiêu cháy cả tòa nhà.

"Làm gì sao? Đi đường đó, anh mắt mù không nhìn thấy sao? A, tôi biết rồi, đống rác này là anh vứt trên đất?"

Lý Thiên Đường bừng tỉnh hiểu ra, chỉ hoa hồng trên đất mặt mũi vô cùng đau đớn: "Nhìn anh rất ra dáng, rất có văn hóa, sao lại không có chút đạo đức công cộng nào? Vứt rác khắp nơi, anh cũng biết anh bảo vệ đứng dưới mặt trời quét dọn vất vả đến thế nào?"

"Anh, anh "

Phùng Nhị tức giận đến môi cũng bắt đầu run rẩy, thật không biết là mắt ai mù, cứ thế mà xem hoa hồng là rác, nếu như không phải Nhạc Thanh Hà ở đây, anh ta cũng không bảo đảm mình có phong độ nhẹ nhàng của quân tử, đã sớm cho một bạt tai rồi.

Ở thành phố Châu Đông, còn chưa có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy!

"Được rồi, nể tình anh khiêm tốn học hỏi, tôi sẽ không truy cứu, sau khi về nhà tự xem lại mình đi."

Lý Thiên Đường rất độ lượng sắp xếp, gọi về phía Vương Cường: "Người gì kia, đem cái thứ trong tay anh đến đây."

Lúc Lý Thiên Đường đến đây, Vương Cường đang cầm chổi nhỏ quét dọn vệ sinh ở bãi đỗ xe, đây cũng là một người khéo léo, nghe anh ta nói như vậy nhanh chóng bước đến, đưa đồ cho anh ta.

"Tôi nói người trẻ à, nhân dân lao động kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng. anh không cò lòng giúp đỡ, thì cũng đừng làm khó như vậy. Tôn trọng lao động của người khác, mới là tôn trọng chính mình."

Giống như là bề trên của công tử Phùng, Lý Thiên Đường thấm thía dạy bảo, quét mấy cánh hoa kia về một chỗ, cũng đoạt lấy bó hoa tươi trong ngực công tử Phùng, ném xuống đất lấy chân đạp mấy cái, lúc này hài lòng gật nhẹ đầu, trả công cụ vệ sinh cho lão Vương, rồi cực khổ thở dài, xoay người đi lên lầu.

Một màn tỏ tình lãng mạn hoàn hảo, lại bị Lý Thiên Đường làm hỏng, Phùng Nhị sao còn mặt mũi đứng ở đây chứ, càng đừng nói là nói gì với Nhạc Thanh Hà, ánh mắt hung dữ âm trầm liếc anh ta một cái, phẫn nộ lên xe rời đi.

"Tổng giám đốc Nhạc, chào buổi sáng."

Lý Thiên Đường thấy Nhạc Thanh Hà đứng ở cửa, vội vàng cúi đầu chào hỏi.

"Đã sắp mười giờ rồi, còn sáng sao?"

Nhạc Thanh Hà lạnh lùng mà hỏi lại.

"Sắp mười giờ rồi?"

Gương mặt Lý Thiên Đường không thể tin, quay đầu lại nhìn mặt trời đã lên cao: "Tổng giám đốc Nhạc, cô không gạt tôi chứ, nhân cơ hội kiếm cớ trừ tiền thưởng của tôi, tôi xem xem."

Nói xong, Lý Thiên Đường nhấc tay phải Nhạc Thanh Hà lên.

Trên tay phải tổng giám đốc Nhạc đeo một chiếc đồng hồ nữ tinh tế.

Thấy nhiều nhân viên như vậy ở đây, sao Nhạc Thanh Hà có thể để anh ta chạm vào mình, vội vàng lùi về sau một bước thấp giọng dạy dỗ: "Lý Thiên Đường, anh tôn trọng tôi một chút đi!"

Không chạm được vào bàn tay nhỏ bé này, Lý Thiên Đường có chút tiếc nuối, cười gượng đang muốn nói gì đó, eo của Nhạc Thanh Hà nhún một cái, xoay người cộp cộp bỏ đi.

Cô xem như là nhìn ra rồi, tên nhóc này là một người không biết xấu hổ, nếu không nhanh chóng bỏ đi, quỷ mới biết anh ta sẽ nói hưu nói vượn thêm cái gì.

Về phần biểu diễn vừa rồi của Lý Thiên Đường, Nhạc Thanh Hà đương nhiên biết là anh ta cố ý, nhưng mà cô cũng không thèm để ý, cô cũng vô cùng thích xem.

"Mẹ nó, anh em, anh thật trâu bò, dám đắc tội với cả công tử Phùng."

Vương Cường chạy đến vươn tay: "Làm quen một chút, tôi là Vương Cường, đội trưởng đội bảo an của công ty."

"Haizz, cái gì mà công tử gió công tử mưa chứ? Đều là chó má. Anh ta không đái một bãi xem có cái gì tự hào, chỗ nào xứng với tổng giám đốc Nhạc như hoa như ngọc của chúng ta?"

Lý Thiên Đường cười ha ha, bắt tay Vương Cường: "Lý Thiên Đường. Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức đi làm, có thể là phó tổng công ty, cũng có thể lái xe của tổ xe."

Phó tổng công ty có thể đánh đồng với lái xe của tổ xe?

Hẳn là lái xe đi, xem ra người anh em này giống mình, cũng thích sơn son thiếp vàng lên mặt mình, xem như người đồng đạo, Vương Cường mặt mũi vui vẻ như gặp được tri kỷ, nói sau này có rảnh mời anh ta uống rượu, trao đổi một chút kinh nghiệm trên phương diện nào đó.

Đối với ý mời rượu của người khác, cho đến bây giờ Lý Thiên Đường đều không từ chối, đương nhiên là mở miệng đồng ý, sau khi cố ý hỏi thăm mức lương của người ta, mới đi vào trong đại sảnh.

Lý Thiên Đường đi đến cửa thì lễ tân phục vụ khách hàng Tùy Lệ Lâm nhìn thấy anh ta.

Lý Thiên Đường cũng không phải loại người tri ân báo đáp, nhưng cũng không phải loại con người vĩ đại “xong việc phất áo rời đi, không lưu lại công danh”, anh đã cảm thấy hành vi tối hôm qua của Tùy Lệ Lâm, đúng là khinh nhờn hành vi thấy việc nghĩa hăng hái, nên nhận được sự trừng phạt tương ứng.

Ví dụ như nói trước mặt mọi người vẻ mặt bại hoại đạo đức của cô ta tối hôm qua, để cô ta nhận được giáo huấn sâu sắc, tránh làm cho “các anh hùng” sợ chết khiếp.

Sau khi nhìn thấy Lý Thiên Đường đi đến, Tùy Lệ Lâm lập tức cúi đầu, hai tay nắm chặt bút bi, các đốt ngón tay trắng bệch, bởi vậy nhìn ra được trong lòng cô ta rất căng thẳng.

Cùi chỏ Lý Thiên Đường dựa vào bàn lễ tân, cũng không nói gì, chỉ là hứng thú nhìn cô ta.

Đồng nghiệp với Tùy Lệ Lâm chính là em gái kia, cố ý giúp cô ta nói mấy lời, nhưng mà vừa nghĩ đến anh Lý là vừa được thả tự do, nào dám không có việc gì đi tìm phiền phức, cúi đầu giả bộ như đang xem lại bản ghi chép.

"Khụ."

Tiếng ho khan của Lý Thiên Đường vào trong tai Tùy Lệ Lâm lại như là sấm đánh giữa trời quang, cơ thể rung động mãnh liệt, đau khổ nhắm mắt lại.

Cô ta biết, tiếp theo Lý Thiên Đường sẽ ở trước mặt đồng nghiệp, bắt đầu chất vấn cô tối hôm qua tại sao lại làm ra chuyện như vậy. Nếu như để người khác biết cô buổi tối đến quán bar làm thêm, cô sẽ bị sa thải.

"Tùy Lệ Lâm."

Sau khi nghe Lý Thiên Đường gọi tên mình, Tùy Lệ Lâm đã xuất hiện mồ hôi trên chóp mũi ngẩng đầu, cố gắng trấn định cười hỏi: "Phó tổng Lý, có chuyện gì sao?"

Cô biết mình tránh không khỏi, cũng không muốn giải thích vì sao tối hôm qua lại làm như vậy, lúc gọi Lý Thiên Đường là phó tổng giám đốc thì miệng mang theo nụ cười mỉa mai rõ ràng.

"Bây giờ mấy giờ rồi?"

Lý Thiên Đường hỏi.

Tùy Lệ Lâm theo bản năng nhìn điện thoại: "Kém một phút nữa là mười giờ."

"Mẹ nó, thật sự là sắp mười giờ rồi?"

Lý Thiên Đường lại càng hoảng sợ, xoay người bước nhanh về phía thang máy bên kia.

Nhìn bóng lưng của Lý Thiên Đường, Tùy Lệ Lâm ngây ngẩn cả người: Anh ta đến, chỉ là vì hỏi mình bây giờ mấy giờ rồi?

"Ai, mình cứ lương thiện như vậy, bệnh này phải chữa."

Sau khi ra khỏi thang máy, Lý Thiên Đường lắc đầu thở dài, đi về văn phòng tổng giám đốc.

Sau khi nhìn thấy Tùy Lệ Lâm căng thẳng như vậy, Lý Thiên Đường cảm thấy nếu như hỏi cô ta vì sao tối hôm qua không trượng nghĩa như vậy, như thế sẽ bị sét đánh đó, dù sao bên giờ là mùa hè, ông trời nói có sét là có.

Đương nhiên, nếu như thay Tùy Lệ Lâm thành Nhạc Thanh Hà, Lý Thiên Đường khẳng định sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, dì nhỏ nói chuyện tương đối dũng mạnh, năng lực kháng đòn cũng rất mạnh.

Mấu chốt là thái độ, giống như là cả đời này cũng không cho Lý Thiên Đường một mặt cười, sau khi anh ta đẩy cửa đi vào, cũng không nói một câu nói, chỉ giơ tay lên chỉ ngoài cửa.

Bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, ngón trỏ càng trắng nõn rất đẹp mắt, làm người ta rất muốn cắn một cái.

Lý Thiên Đường có chút không đồng ý: "Tôi không gõ cửa, dì sẽ không cho tôi vào?"

"Đúng."

Nhạc Tử Dồng lạnh lùng trả lời.

"Được rồi, tôi sẽ đứng ở cửa phòng."

Lý Thiên Đường vòng hai tay trước ngực, tựa vào khung cửa: "Tôi chỉ là đến hỏi một chút, phòng làm việc của tôi ở đâu."

Nhạc Tử Dồng muốn cười, càng muốn phát điên: "anh làm một tên lái xe rách, có thể có văn phòng gì?"

"Lời cũng không thể nói như vậy, tất cả công việc đều không phân biệt đẳng cấp "

Nhạc Thanh Hà không chút khách khí cắt ngang anh ta: "Nói toạc ra, anh cũng là một tên lái xe rách."

"Được, tôi chính là một tên lái xe rách, vậy sau này dì cũng đừng hy vọng ngồi xe của tên lái xe rách như tôi."

Đối mặt với công kích của Nhạc Thanh Hà, Lý Thiên Đường không sao cả nhún nhún vai: "Vậy dì cũng phải nói cho tôi biết, tôi làm việc ở đâu chứ?"

"Đi tìm Mẫn Nhu, cô ấy sẽ sắp xếp, đối diện là phòng thư ký.!"

Sau khi Nhạc Thanh Hà nói xong cúi đầu tiếp tục làm việc, không để ý đến anh ta nữa.

"Xì, giỏi lắm sao?"

Lý Thiên Đường thầm nói nhỏ một cậu, dùng sức đóng cửa phòng, xoay người đến trước cửa phòng thư ký, đưa tay mở cửa đi vào.

"A!"

Có tiếng thét chói tai hoảng sợ của cô gái vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK