Mỗi lần anh làm việc tốt như dẫn bà cụ qua đường, trong lòng vô cùng phiền não, nhưng lúc anh làm việc xấu như giết người lại cảm thấy hết sức hớn hở, có cảm giác kích động muốn cắn cổ người, hút cạn máu của nhân gian.
Nhưng sau cơn hưng phấn, anh lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng như thể mắc phải cơn bệnh nặng, chỉ muốn nằm dưới đất chẳng dậy nữa.
Nhưng người khác không biết bí mật của anh, anh cũng chẳng có ý định nói cho bất kỳ một ai.
Bây giờ nghe ông ta nhắc đến cái tên Nhạc Thanh Hà, ác ma trong cơ thể Lý Thiên Đường rục rịch cử động giống như đang gào thét cám dỗ anh: Cô ta là người đã khiến mày chịu vất vả trong nhiều năm như thế đó! Đi, đi giết con nhỏ xấu xí với cơ thể như cọng giá đỗ đó đi, uống sạch máu của nó!
“Không được, đó là em gái út của sư mẫu, mình không thể làm hại cô ta!”
Cũng giống hệt như trước đây, mỗi khi Lý Thiên Đường cảm thấy con ác ma trong cơ thể mình kêu gào thì khóe mắt của anh giật dữ dội, anh vừa lẩm bẩm vừa hít thở nặng nhọc.
Ông lão ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy tiếng lẩm bẩm của anh, ông ta bèn hỏi: “Đang nói gì đó?”
“Không có gì.”
Lý Thiên Đường hít sâu một hơi, sau khi kềm chế con ác ma trong cơ thể của mình, anh lạnh giọng mà hỏi: “Sao đột nhiên lại nhắc đến cô ta?”
Ông lão chậm rãi đáp: “Muốn mày đi theo cô ta, bảo vệ cô ta.”
“Cái gì, kêu tôi đi bảo vệ cô ta à?”
Lý Thiên Đường ngắt lời ông lão bằng tiếng cười mỉa mai: “Ha, ông đang nói đùa sao?”
Ông lão ấy nên biết rằng Nhạc Thanh Hà đã để lại ấn tượng tệ hại thế nào trong lòng anh: Chẳng phải năm ấy chỉ nhìn lén cô tắm thôi sao, có phải chuyện gì lớn đâu, có mất miếng thịt nào, có cần phải hét thất thanh cho ông đây bị đánh gần chết, chịu khổ trong nhiều năm như vậy hay không?
Nếu như ông ta đã biết những chuyện này, bây giờ còn kêu Lý Thiên Đường đi bảo vệ cô ta, chẳng phải nực cười lắm hay sao?
Ông ta hỏi lại: “không làm à?”
Lý Thiên Đường dứt khoát đáp: “Không làm, có chết cũng không!”
Ông ta cũng không ép anh mà chỉ nói: “Thế thì được rồi, có điều nếu như Nhạc Thanh Hà có bề gì thì sư mẫu của mày sẽ khóc.”
Lý Thiên Đường thà là nhảy xuống hố lửa, giết hết người trong thiên hạ cũng không muốn sư mẫu rơi thêm một giọt nước mắt nào vì mình nữa, đây là lời thề độc anh đã thốt ra sau khi trưởng thành, cũng là lời thề độc duy nhất.
“Mẹ, ông nói kỹ coi.”
Sau khi nghe ông ta nhắc đến sư mẫu, Lý Thiên Đường chẳng còn chút sức phản kháng nào, anh chỉ đành nhận thua mà thôi.
Theo như tin tức ông lão nhận được, có người muốn làm hại dì nhỏ Nhạc Thanh Hà của anh, hy vọng Lý Thiên Đường có thể đi theo bảo vệ cô, thời hạn một năm, bắt buộc phải đi theo bảo vệ, nếu như có sơ suất thì sư mẫu của anh sẽ khóc.
Đối với u linh bóng đêm, muốn bảo vệ ai đó không bị thương trong một năm cũng chẳng là chuyện gì khó, mặc dù anh vô cùng chán ghét Nhạc Thanh Hà, anh thà khỏa thân chạy ba vòng quanh New York cũng không muốn đi bảo vệ cô ta, có điều để sư mẫu của mình không khóc, anh cũng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo lời ông ta: “Được rồi, bao giờ?”
“Có hai chuyện cần phải chú ý. Thứ nhất, cậu không thể cho Nhạc Thanh Hà biết cô ta đang gặp nguy hiểm, nếu như biết thì cô ta sẽ kinh sợ, nếu như một người con gái xinh đẹp kinh sợ gì sẽ già rất nhanh, thế thì chẳng được xem là bảo vệ nữa mà là đang phạm tội.”
“Cô ta với hai chữ xinh đẹp có liên quan gì nhau à?”
Gương mặt Lý Thiên Đường toát ra vẻ ngạc nhiên, cơ thể của Nhạc Thanh Hà vào mười năm trước hiện lên trong đầu anh, anh há miệng làm ra vẻ muốn ói.
“Hừ hừ, em vợ của ông mà không đẹp à?”
Ông ta hừ lạnh: “Có cần hỏi sư mẫu của cậu không?”
Ông lão ấy lại nhắc đến sư mẫu, cho dù Nhạc Thanh Hà là một con nhỏ xấu xí một mắt, Lý Thiên Đường cũng phải vuốt mũi thừa nhận cô ta rất xinh đẹp: “Được rồi, được rồi, cô ta đẹp, được chưa? Mau nói chuyện phải chú ý tiếp theo đi.”
“Chuyện này ấy à, đơn giản lắm, cậu định tiếp cận cô ấy với thân phận gì.”
“Con trai nhà giàu thì sao? Tôi cảm thấy thân phận này rất hợp với mình.”
“Bớt mơ mộng hão huyền đi.”
“Mẹ, thế thì du học sinh về nước, là người nho nhã lịch sự đấy.”
“Cậu tốt nghiệp cấp hai chưa?”
Ông lão lại ngắt lời Lý Thiên Đường một lần nữa, điều này khiến cho anh tức giận vô cùng: “Thế này không được, thế kia cũng không được, ý ông thế nào?”
“Người vừa mãn hạn tù đi.”
Ông lão nói chậm rãi: “Thân phận này rất hợp với cậu.”