Cô mở to đôi mắt vô thần, sau khi nhìn trần nhà trân trân một hồi lâu, Nhạc Thanh Hà tổng kết ra thành một kết luận: Lý Thiên Đường là một tên cặn bã, nếu xét về thủ đoạn giang hồ bẩn thỉu thì một cô chiêu thuộc xã hội thượng lưu như cô không phải là đối thủ của anh ta.
Giống như đi thi ăn với heo vậy, cho dù bạn có ăn nhiều bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể nào ăn nhiều hơn heo được.
Tằng Quốc Phiên từng nói: Có ba thứ con người không nên tranh đấu, không nên tranh giành danh tiếng với quân tử, không nên giành quyền lợi với tiểu nhân và không nên đấu trí với trời đất.
Chắc chắc Lý Thiên Đường là một kẻ tiểu nhân trăm phần trăm, đầu óc Nhạc Thanh Hà úng nước rồi nên mới tự rước lấy khổ như tối hôm qua.
Đương nhiên chuyện này cũng không thể nào cho qua như thế được, bây giờ Nhạc Thanh Hà nhấc cánh tay lên ngửi thử, dường như vẫn còn ngửi thấy mùi chân thối đến buồn nôn, tối hôm qua cô đi tắm, gần như muốn lột cả tầng da ra.
Sau này tìm cơ hội, cũng chắc chắn có cơ hội, tổng giám đốc Nhạc không tin với sự thông minh và tài trí của cô mà lại bại trận trước tên cặn bã này?
Lý Thiên Đường, rồi sẽ có một ngày tôi cho anh biết lợi hại là gì, hừ, hừ, hừ!
Sau khi tự mình thầm khuyên bảo chính mình, tâm trạng của Nhạc Thanh Hà tươi tỉnh hơn một chút, cô ngồi dậy.
Đợi đến khi cô làm vệ sinh cá nhân hoàn tất, cố tình bôi phấn mắt để che đi quầng thâm rồi mới ung dung đi ra khỏi phòng ngủ, đánh tay nhấc chân đều toát ra vẻ yêu kiều.
Cái tên cặn bã ấy không có ở ngoài phòng khách nhưng lại có tiếng leng keng trong phòng bếp, khiến cho tổng giám đốc Nhạc hơi nhíu mày, ngón tay cái của cô động đậy.
Có rất nhiều cô gái dù ngoài mặt tao nhã lạnh lùng hay đơn thuần, thật ra lúc ở nhà, cho dù là việc nấu cơm hay dọn vệ sinh thì cũng thất bại thảm hại, nhất là người sống một mình như Nhạc tổng, cô sống một mình trong căn biệt thự này đã hơn hai năm rồi, món sở trường của cô là mì luộc.
Ồ, hình như còn phải rắc thêm miếng muối.
Từ trước đến nay cô chưa từng ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt như thế này ở trong nhà.
Cặn bã biết nấu cơm sao?
Cặn bã biết nấu cơm hả?
Cặn bã lấy nguyên liệu ở đâu ra để nấu cơm đấy, mình còn nhớ rất rõ, tủ lạnh trong nhà bếp trống toang hoác chuột bò còn được kia mà.
Nhạc Thanh Hà vừa cảm thấy ngạc nhiên vừa cảm thấy hơi trông ngóng, cô không khỏi bước xuống lầu, đứng trước cửa phòng bếp.
Lý Thiên Đường thắt tạp dề, trên đầu đội cái nón xếp từ tạp chí, buồn cười nhất là phần nón sau gáy lại là cặp mông quyến rũ của một người con gái xinh đẹp, lắc lư qua lại theo điệu hát của anh.
Anh đang làm cà chua xào trứng, tay trái cầm muỗng tay phải cầm chảo, giữa tiếng xèo xèo của dầu ăn, cổ tay của anh hất lên, thức ăn trong chảo linh hoạt lộn một vòng rồi rớt vào trong chảo một cách chính xác.
Nhạc Thanh Hà nhìn bóng lưng của Lý Thiên Đường, đột nhiên cô nhớ đến câu nói: Người đàn ông trông có vẻ đáng yêu nhất là lúc anh ta làm việc.
Bây giờ Lý Thiên Đường cũng xem như đang nghiêm túc làm việc nhỉ?
Nhất là lúc anh đảo chảo, trông có vẻ rất thành thạo và đẹp đẽ như thể thoát trần, dường như không phải đang xào thức ăn mà là đang chế biến tác phẩm nghệ thuật vậy.
Trong lúc vô thức, không ngờ Nhạc Thanh Hà lại nhìn anh đắm đuối, vẻ mặt cô rất điềm tĩnh, giống như Đức Mẹ Maria trong nhà thờ Đức Bà.
Sau khi làm xong trứng xào cà chua, anh cũng không dùng muỗng, tay trái hơi hất lên, thức ăn trong chảo rơi chính xác vào trong chiếc dĩa trên đầu tủ, chính xác đến mức khiến người ta líu lưỡi, đến nước của món ăn cũng không bắn ra ngoài một chút nào.
“Vé ry gút.”
Lý Thiên Đường búng ngón tay, sau khi tự khen mình một tiếng, anh quay người lại cười nói: “Dậy rồi à?”
“Ừ, dậy rồi.”
Nhạc Thanh Hà gật đầu, sau đó mới phát hiện ra giọng nói của mình dịu dàng như thế, đáng lý cô nên lạnh mặt, híp mắt lại, ngẩng đầu quay lưng bỏ đi mới phải, để cho đồ cặn bã hiểu rõ ràng về sự kiêu ngạo của cô?
“Đợi chút đã, còn một dĩa củ từ xào chưa làm, cô ra ngoài hít thở không khí trong lành trước đi, tốt nhất là cười ngốc với mặt trời vài phút, thế thì cô sẽ cảm thấy tâm trạng mình phơi phới, đây là kinh nghiệm mà tôi tổng kết lại trong nhiều năm nay đó, thường thì tôi chẳng nói với ai đâu.”
Lý Thiên Đường lầm ba lầm bầm, anh mở nắp nồi cơm điện kiểm tra món cháu nấu nhỏ lửa bên trong.
Má, ai mà thèm kinh nghiệm tâm đắc của anh chứ hả?
Nhạc Thanh Hà rất muốn bĩu môi nói thế nhưng cô lại không nói ra thành lời, đến bản thân cô cũng cảm thấy phiền muộn, sao lại nghe lời của anh đến thế, cô bước ra khỏi phòng khách đứng ở ngoài sân, sau khi nhắm mắt hít sâu vài hơi, cô nhe tám cái răng của mình với mặt trời.
Trong sách có nói, thường thì những cô gái hay cười sẽ khá là may mắn.
Nhưng nụ cười của Nhạc tổng lại rất xinh đẹp và quyến rũ, làm sao anh có thể nói là cười ngốc cho được?
Nếu như không phải nể tình cái tên này biết nấu ăn, chắc chắn Nhạc tổng sẽ nhào đến đấm đấm đá đá vài cú, khiến cho anh ta ý thức được phong thái sắc sảo của đặc công.
Không ngờ anh ta lại cố tình lấy lòng mình, hy vọng mình nhấc đôi tay vàng ngọc tha cho anh ta một lần.
Thôi đi, thôi đi, nể tình anh ta cũng có chỗ có ích, mình không đấu đá với tiểu nhân nữa, ai bảo mình là một người độ lượng kia chứ?
Nhạc tổng cười ngốc với mặt trời xong, lúc đang thấy cảm động vì sự khiêm tốn của mình thì giọng nói của Lý Thiên Đường vang vọng lên từ phòng khách: “Cục cưng, đến giờ ăn cơm rồi!”
Tiếng cục cưng mà các cô gái khác nghĩ rằng rất dịu dàng ấy lại xóa tan đi chút hảo cảm về anh trong lòng cô, cô quay người nhìn anh với gương mặt lạnh lùng, giống như đang đứng giữa trời rét.
“Dì, đến giờ ăn cơm rồi, ha ha.”
Sau khi cảm nhận được sự sắc sảo của Nhạc tổng, Lý Thiên Đường cười cười rồi chạy vào trong phòng khách.
Ba món ăn, cà chua xào trứng, củ từ xào, xà lách trộn, đỏ như ánh bình minh, trắng nõn nã, xanh như phỉ thúy cộng thêm màu vàng của trứng xào, bốn màu sắc cùng tỏa sáng, dù là người không có hứng ăn uống nhất cũng không khỏi nuốt nước miếng.
Huống hồ chi còn có cháo thơm phưng phức và hơn hai mươi trái trứng gà nóng hổi trong dĩa.
“Dì, mời dì.”
Lý Thiên Đường kéo ghế cho Nhạc tổng, anh giơ tay làm ra tư thế mời.
Bây giờ anh gọi Nhạc tổng là dì cũng cảm thấy thuận miệng hơn nhiều.
Nhạc Thanh Hà nhìn anh rồi ung dung ngồi xuống, nhíu mày lại mà hỏi: “Luộc nhiều trứng gà thế để làm gì?”
“Đương nhiên là để ăn rồi.”
Lý Thiên Đường cầm đũa lên, vừa ăn vừa trả lời.
“Nhiều thế này, có ăn hết không?”
“Cô nghĩ rằng người khác ăn cơm không phải là ăn cơm mà như bón cho chim như cô sao Dì nhỏ, đừng giận nữa, mới sáng sớm mà giận dữ thì xui xẻo cả ngày đó.”
“Hừ.”
Nhạc Thanh Hà hừ khẽ một tiếng, cô cầm đũa gắp một miếng củ từ, vừa định bỏ vào miệng từ chợ hỏi: “anh có phun nước miếng vào trong thức ăn không đó?”
Lý Thiên Đường nhíu mày lại rồi bật cười: “Dì nhỏ, cô thông minh thật, đến chuyện này mà cũng đoán ra.”
Thật ra Nhạc Thanh Hà vừa mới thốt ra câu hỏi đã thấy hối hận.
Cô cảm thấy câu hỏi của mình rất xúc phạm người miệt mài lao động cả buổi sáng như tên này đây, nhất là lúc thấy anh nhíu mày, không ngờ cô lại cảm thấy có tội, cảm thấy mình có lỗi với người ta.
Có điều cô sẽ không xin lỗi, dù gì cũng có vai vế lớn hơn anh ta, cho dù nói sai rồi thì vì tôn nghiêm của mình, mình cũng không thể nào xin lỗi anh ta được, chỉ cần ăn cơm anh ta nấu đã là phần thưởng lớn nhất dành cho anh ta rồi.
Tài nghệ nấu cơm của cặn bã cũng không tệ, giỏi hơn nữa người béo ục ịch trong nhà ăn của công ty nhiều, nhưng tốc độ ăn cơm của anh ta trông cứ như quỷ chết đói, heo đầu thai vậy.
Người bình thường có thể ăn sạch mười bảy mười tám trái trứng gà trong một buổi ăn sáng sao?
May mà anh ta còn tự biết mình biết ta, mỗi một dĩa chỉ đụng vào một nửa, không gắp lung tung như gà bới, nếu thật sự là như thế thì Nhạc tổng sẽ cảm thấy rất mất hứng.
Nhạc Thanh Hà ăn một chén cháo và một trái trứng gà, thêm vài đũa thức ăn, nếu so với lúc bình thường thì cô đã ăn nhiều lắm rồi.
Nhiều lúc cô còn chẳng ăn sáng.
Nhạc Thanh Hà buông đũa xuống, lúc cầm khăn giấy lên lau miệng một cách tao nhã, cô nhìn thấy Lý Thiên Đường quét hết những thức ăn cô còn để thừa lại vào chén mình, lại múc thêm một muỗng cháo, cầm ăn bắt đầu ăn xì xụp.
“anh, anh ăn đồ thừa của tôi à?”
Nhạc Thanh Hà cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Lúc đói bụng, tôi còn giành đồ ăn với cả chó.”
Lý Thiên Đường trả lời mà chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“anh dám mỉa mai tôi là, là.”
Nhạc Thanh Hà lại nổi giận.
Lý Thiên Đường bỏ miếng thức ăn cuối cùng vào miệng rồi nói lắc đầu, nói hờ hững: “Tôi không có ý đó, chỉ là nói thật mà thôi.”
Nhạc Thanh Hà không lên tiếng nữa.
Cô có thể nhận ra anh không hề có ý mỉa mai mình thông qua ánh mắt ấy, đây chỉ là lời nói thật lòng, có lẽ không muốn lãng phí một chút thức ăn nào.
“Khụ, xin lỗi, tôi hiểu lầm anh rồi.”
Nhạc Thanh Hà ho khan, cô ta rộng lượng cất lời xin lỗi.
“Chẳng có gì.”
Lý Thiên Đường cười ha ha rồi cầm đồng xu lên, đặt vào lòng bàn tay rồi đưa đến trước mặt cô.
“Ý gì đây?”
Nhạc Thanh Hà khẽ nhíu mày, anh hỏi: “Sao hả, muốn đòi lại tiền mua thức ăn à?”
Tủ lạnh nhà cô trống rỗng đến chuột cũng có thể chạy, nguyên liệu làm đồ ăn sáng của Lý Thiên Đường đương nhiên là mua về.
Mua đồ trả tiền, chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói cả.
“Haiz, chỉ là một trăm lẻ năm ngàn thôi, chẳng đáng là gì cả. Hơn nữa cô cho tôi sống chung nhà lại còn tặng tôi mấy bộ đồ cũ mà cô không mặc nữa, làm sao tôi có mặt mũi đòi tiền cô chứ.”
Nghe Lý Thiên Đường nói thế, Nhạc Thanh Hà rất muốn đập bàn đứng lên chất vấn anh ta đồ cũ không thèm mặc hồi nào, đến mạc còn chưa cắt kia kìa!
Có điều Nhạc tổng vẫn nhẫn nhịn để giữ gìn tâm trạng nhẹ nhàng: “Thế anh đưa ba ngàn cho tôi làm gì?”
“Cược thử.”
“Cược? Cược cái gì?”
“Nguyên tắc là ưu tiên cho nữ giới, cô có thể lựa chọn mặt hình hoặc mặt chữ, cũng có thể để cho cô tung đồng xu. Nếu như thua thì đi rửa chén, còn bên thắng ra ghế sô pha ngồi vắt vẻo làm đại gia.”
Lý Thiên Đường giải thích rõ ràng dễ hiểu.
Nhạc Thanh Hà cắn môi, không ngờ anh ta lại tung đồng xu để quyết định một chuyện mà anh ta nên làm, cái tên này đúng là đồ cặn bã!
Thấy sắc mặt Nhạc tổng sa sầm, trông có vẻ như sắp sửa trở mặt đến nơi, Lý Thiên Đường nở nụ cười xán lạn: “Haha, nếu như cô không muốn thì thôi đi vậy, chẳng phải chỉ là tung đồng xu rửa chén thôi sao, chẳng đáng là gì, cứ để cho tôi chịu chút thiệt thòi đi.”
Nhạc Thanh Hà giật lấy đồng xu rồi lạnh giọng mà nói: “Tôi mà cần kiếm lợi từ anh à?”
Lý Thiên Đường không lên tiếng, anh giơ tay làm ra tư thế mời.
“Tôi chọn mặt chữ.”
Nhạc Thanh Hà nói dứt lời, cô tung đồng xu lên, đồng xu quay một vòng rồi rơi xuống.
Đồng xu rơi leng keng trên mặt bàn, xoay mấy vòng rồi nằm im thin thít.
Lý Thiên Đường thở dài một hơi, anh vừa cười híp mắt vừa đứng dậy: “Hôm nay tôi chính là đại gia.”