Một chiếc xe jeep 212 dừng lại ở cổng bệnh viện, cửa sau mở ra, những đứa trẻ tinh nhuệ mặc quân phục đều cung kính chờ đợi bên cạnh chiếc xe và nói với cô ấy: “Dì thủ trưởng, xin mời lên xe.”
Bước chân Chung Oánh chậm lại, phía sau có một nam một nữ lướt qua cô, tiến thẳng lên chiếc xe jeep kia, cửa xe vừa đóng, chiếc xe nghênh ngang rời đi.
Ánh mặt trời quá chói chang, Chung Oánh phơi nắng đến mức choáng váng, cô muốn lui về trong lầu phòng khám để tránh nắng, người đàn ông trung niên đen gầy đi xe đạp tới.
“Đi.”
“Có ô không?”
“Trời cũng không mưa, cần ô làm gì?”
Quả nhiên là không có, Chung Oánh biết mình đã hỏi một câu nhảm nhí, người ta có ô tô, cô chỉ có đầu trần phơi nắng. Cô ngồi lên ghế sau, một tay nắm phần thắt lưng áo của người đàn ông, một tay kéo cổ áo lên che mặt lại.
Đi đường khoảng hai mươi phút, cô cảm giác đỉnh đầu mình bốc khói, sắp thành người bị nướng cháy rồi.
Chiếc xe đạp băng qua đường chính và rẽ vào một con hẻm nhỏ. Ở giữa đoạn hẻm nhỏ có một cánh cửa sắt kiểu cũ sơn màu xanh lá cây mở ra, người đàn ông mặc quân phục ngắn tay màu xanh biếc đang cầm hộp cơm đi ra, nhìn thấy hai người liền cất tiếng chào hỏi: “Lão Chung, ăn cơm chưa?”
Người đàn ông gầy đen lập tức trả lời: “Chưa đâu, đợi lát nữa sẽ đến căn tin.” Ông vừa nghiêng xe chống chân xuống, Chung Oánh bất ngờ bị hụt một chân xuống xe, ngã bịch xuống đất.
“Ôi!” Người đàn ông cầm hộp cơm vội vàng tiến lên đỡ: “Nhìn ông làm cha kiểu gì thế, con gái ngồi ở phía sau mà cũng quên nữa, không ngã sao được?”
Hai tay Chung Oánh nóng rát, đầu gối cũng ngã không nhẹ, cô quay đầu lại nhìn, người cha đang cầm tay lái cười ngây ngô.
“Cảm ơn chú.” Cô nương theo sức lực của người đàn ông cầm hộp cơm đứng lên, Chung Oánh khom lưng phủi phủi quần áo, vết thương vừa mới tháo băng trên trán bị mồ hôi thấm đến mức đau đớn.
Người đàn ông cầm hộp cơm nhìn thấy thì hỏi: “Đầu Oánh Oánh bị sao vậy?”
Chung Oánh không trả lời, cha cô mở miệng: “Lần trước con bé cùng Chu Kiều nhà Giám đốc Lý đi Phế Lâu chơi thì bị ngã, phải khâu hai mũi, không sao đâu, đã khỏi rồi.”
“Lý Chu Kiều ăn chơi vô đối, con gái trong nhà cũng không thể học theo cậu ta, Phế Lâu là một nơi không hề an toàn, rất nguy hiểm đấy.”
“Nói không nghe, đứa nhỏ lớn rồi, có ý kiến của riêng mình…”
Ba Chung sẵn lòng đứng dưới ánh mặt trời nói chuyện phiếm, Chung Oánh không muốn. Cô nhìn trái nhìn phải, di chuyển bước chân một chút, lui ra phía sau người đàn ông cầm hộp cơm, thừa dịp hai người không chú ý, quay người tránh đi thật nhanh.
Cách cổng nhà họ Chung không xa, là khu Tứ hợp viện có nhiều thế hệ sống chung với nhau. Ba căn phòng trong Tứ hợp viện và một phòng bếp tự xây, hai cha con ở cũng coi như dư dả.
Chung Oánh mở cửa ra bước vào nhà chính, bưng chiếc cốc tráng men trên bàn vuông lên uống một mớ trà lạnh, thức ăn thừa tối qua được đặt dưới lồng bàn, có một con ruồi cứ bay vòng quanh bên ngoài, thỉnh thoảng còn sà xuống tìm lối vào trong.
Tường vôi, nền xi măng, đồ dùng trong nhà mộc mạc đến mức có thể gọi là thô sơ, tủ năm ngăn kéo để ngổn ngang, đệm lạnh trên ghế sofa bị xốc lên một nửa, áo lót chưa giặt bị quăng trên lan can, đôi dép nhựa màu lam bị ném đông một chiếc tây một chiếc, trên tường có bức ảnh chụp đen trắng của một người phụ nữ.