Ra sức chen tới cuối hành lang, mũ thủy thủ bị chen nghiêng sang một bên, Chung Oánh bị giáo viên "chuyên nghiệp" bắt phải trang điểm, môi được tô màu tươi sáng, trên khuôn mặt hai má hồng lớn, lông mày tô đến mức vừa đen vừa dày, thoạt nhìn rất dọa người.
"Anh Yến Vũ, anh tìm em?"
Yến Vũ nhìn lớp trang điểm khoa trương của cô, mím môi cố kìm lại ý cười, trong ánh mắt trong trẻo lại không giấu được vẻ hứng thú. Hậu trường bên này thông gió không tốt, nhiều người nên không khí cũng trở nên đục ngầu nóng bức, trên trán anh cũng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Lấy ra từ trong túi quần một cái hộp nhỏ trong suốt, anh đưa cho Chung Oánh: "Yến Thần đi thành phố tham gia cuộc thi sáng tác chuyên đề học sinh trung học, không thể đến xem liên hoan, nhờ tôi mang cái này cho em, em ấy bảo cổ vũ cho em cố lên, biểu diễn tốt.”
Chung Oánh không trả lời, nhìn lướt qua rồi nhíu mày. Trong hộp chứa một đóa hoa hồng nhỏ, từng mảng từng mảng cách hoa rõ ràng, trông rất giả.
"Vì sao Yến Thần phải đưa em cái này?"
"Đây là một bông hoa làm bằng giấy xà phòng, tại sao gửi cho em thì tôi không biết, nhưng tôi đoán..." Anh dừng lại: "Sau khi em biểu diễn xong có thể sử dụng nó để rửa mặt."
“...”
Còn có thể vô nghĩa hơn không? Chung Oánh đưa hai tay ra sau lưng: "Cảm ơn Yến Thần, nhưng em không thể nhận.”
Cô nghiêm túc từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, Yến Vũ không hiểu: "Vì sao, là không thích à?”
Thích mới là lạ đó, Chung Oánh rất khó xử: "Cái này... Không phải là một vấn đề thích không thích, em không thể tùy tiện nhận quà tặng của con trai.”
Yến Vũ lại lộ ra vẻ mặt thâm sâu, ngầm hàm chứa một tia trêu tức: "Nhưng lúc trước không phải em nhận mô hình tàu chiến sao?”
Chung Oánh biết anh đang suy nghĩ cái gì, đơn giản là cảm thấy mình có giá trị mới nhận, còn đồ chơi này chướng mắt, cô làm bộ không nghe ra châm chọc, vẫn nghiêm trang nói: "Bạn bè tặng quà cho nhau vốn là rất bình thường, em chỉ là không thể nhận hoa này, anh Yến Vũ, anh có biết con trai tặng con gái hoa hồng đại biểu cho cái gì không?”
Yến Vũ ngẩn người, vốn định nói nhóc con chỉ biết nghĩ lung tung, đột nhiên lại nghĩ đến tâm tư của em trai, dùng nắm đấm che ngang miệng ho hai tiếng: "Đây là xà phòng.”
"Đó cũng là hoa hồng, giữa người khác phái không thể tặng lung tung."
Anh bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Được rồi, tôi chỉ được người ta nhờ chuyển giùm, em không nhận thì thôi vậy.”
Chung Oánh thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Em và Yến Thần vĩnh viễn là bạn tốt, là anh em tốt.”
Vẻ mặt Yến Vũ phức tạp, giống như có chút tiếc nuối nhìn cô.
Thảo nào lần đầu nhận điện thoại còn đặc biệt nhấn mạnh tên cô, Chung Oánh nhìn ra, Yến Thần rất tin tưởng người anh trai này, tin tưởng đến mức ngay cả bí mật nhỏ của mình cũng có thể nói cho anh ấy biết.
Thừa dịp tuổi tác không lớn, tâm tính chưa ổn định, nhất định phải nhanh chóng dập tắt loại ý nghĩ nguy hiểm này của Yến Thần, tránh cho trong lòng Yến Vũ lưu lại vướng mắc.
Em trai nhỏ nghĩ gì vậy? Tôi là chị dâu của em đó!
Trong lúc nói chuyện, trên sân khấu lại có một tiết mục kết thúc, cô gái mặc áo sơ mi trắng cùng váy xếp li màu đỏ giơ cao hai tay, xuyên qua đám người, chưa đi đến, đã hưng phấn hô to: "Yến Vũ! Không phải anh nói là anh không thể đến sao?”
Tác giả có điều cần nói: cầu kiềm chế.