Chung Tĩnh ngẫm lại cũng thấy có lý. Bởi vậy, cô ấy không nhắc tới cô trợ lý và thím mập nữa: “Bỏ tiền ra mời ai hầm canh mà chả được. Sao cứ phải nhờ một quả phụ thế?”
“Nếu chị có điều nghi ngờ thì cứ hỏi thẳng ba đi, phát cáu có ích lợi gì chứ?”-Chung Oánh thấy cô ấy để tâm vào mấy vấn đề vụn vặt cho nên khuyên nhủ tận tình: “Đừng nghe cậu út lừa bịp nhiều. Ông ấy thương mẹ, tấm lòng ấy không hề sai, nhưng cũng đâu thể chụp mũ ba một cách lung tung? Không có chứng cứ thì tất cả chỉ là phỏng đoán. Chị biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là chứng hoang tưởng bị hại đó!”
Sắc mặt Chung Tĩnh cứng đờ: “Cậu út là vì tốt cho chúng ta thôi. Em đừng có mà không biết lòng người tốt.”
“Em biết ông ấy là vì tốt cho hai chị em mình thôi, nhưng ba không phải là người thân nhất của chúng ta ư? Ba còn chưa tìm mùa xuân thứ hai mà chị đã xem ông ấy như kẻ thù rồi. Nếu mai sau ông ấy tìm thật, vậy có phải chị sẽ lấy dao chém ông ấy luôn không? Một ngày nào đó, chị và em sẽ phải rời nhà. Khi hai chị em mình đi rồi, ba sẽ không cha, không mẹ, không vợ cũng chẳng con. Gia đình bà ngoại lại không thích ông ấy. Lỡ như ba hồ đồ, tìm một người phụ nữ xấu xa về thật, dẫn tới nửa đời còn lại chìm trong nước sôi lửa bỏng thì lương tâm chị có yên không?”
Chung Tĩnh liếc nhìn cô một cách kỳ dị: “Cái này đâu giống lời do người có não gà như em nói ra. Có người chỉ em nói à?”
Quả thật, chứng hoang tưởng bị hại làm gia tăng thuyết âm mưu. Cậu út đã hại người một cách nghiêm trọng.
Chung Oánh ho khụ một tiếng: “Không ai chỉ hết, em đâu phải con nít. Chị cứ hở tí là nói ba có ý có tâm tư lệch lạc, em khó tránh khỏi chuyện bị ảnh hưởng, thành ra suy xét thử ấy mà.”
Chung Tĩnh biết nhân cách ông Chung thế nào. Nói là ông ấy dạy thì cũng không có khả năng cho lắm nên cô ấy không nói.
Chung Oánh nhìn chằm chằm chiếc áo bông có họa tiết hoa nhí được may bằng vải nhung và chỉ cotton của cô ấy trong chốc lát. Cổ áo phía sau hơi sờn một chút, hoa văn bạc màu, chắc không phải chỉ mới mặc trong một năm.
Gương mặt của Chung Tĩnh rất thanh tú. Có điều cô ấy suy nghĩ quá nhiều, suốt ngày cứ chau mày, mặt mũi thì lạnh tanh, trông có vẻ già dặn hơn số tuổi thực.
“Chị à, tài nguyên giáo dục của Bắc Thành tốt hơn chỗ tụi mình. Yến Vũ có nền tảng thi đua rồi, không vượt qua anh ấy cũng đâu có bẽ mặt.”
Chung Tĩnh đột nhiên quay đầu: “Em…”
“Yến Thần nói với em.”
Chung Tĩnh hít sâu một hơi, vỗ mạnh lên mặt bàn: “Cậu ta bị bệnh thần kinh đó. Rõ ràng là đã được cử đi học rồi, còn phải tham gia thi học cho bằng được. Khoe khoang cái gì chứ, vô vị!”
Không sai, anh chính là kẻ theo chủ nghĩa cực đoan ngầm. Nhìn từ góc độ tình yêu và hôn nhân cũng có thể thấy được phần nào. Chung Oánh cười: “Số người học giỏi nhiều lắm, chị giận hết được sao? Còn có nửa năm nữa là thi đại học rồi, giờ mà so đo vụ hạng nhất hạng nhì thì đâu có ý nghĩa gì?”
“Chị không tức chuyện cậu ta thi được hạng nhất. Chị tức là vì cậu ta có thêm một suất vào trường đại học trọng điểm thì bọn chị sẽ ít đi một suất. Không chỉ có cậu ta, còn có đứa con gái cũng chuyển từ Bắc Thành tới nữa. Bắc Thành có nhiều suất như thế, vậy mà cô ta cứ phải tới giành với bọn chị!”-Chung Tĩnh giận quá hóa cười: “Nghe nói là vì theo đuổi Yến Vũ cho nên chuyển hộ khẩu tới Chu Châu. Đúng là không biết xấu hổ. Ngày nào cũng anh anh em em, coi kỳ thi đại học như trò đùa à. Hèn hạ cả đôi!”