“Vì vậy em bèn bắt đầu dốc sức?”-Yến Vũ cười khẽ: “Học tập phải chú ý phương pháp, làm bài cũng cần có mục tiêu. Ôn tập những kiến thức đã nắm chắc từ lâu không có tác dụng gì cả, phải bỏ công sức vào tất cả những điểm yếu kém của em mới được. Em cứ cắm đầu học, song hiệu quả không cao mà cũng chẳng tốt đối với sức khỏe. Năm lớp mười hai thì sao? Em có thể tiếp tục thế này mãi ư? Hoạt động ngoại khóa là cần thiết, dù là gì đi chăng nữa thì cũng hăng quá hóa dở thôi.”
Yến Thần xoay bút, muốn nói lại thôi. Một lúc lâu sau cậu ấy mới nói: “Anh à, em thấy Oánh Oánh đã thay đổi rồi. Lúc trước toàn là cậu ấy dính lấy em. Nhưng từ sau khi khai giảng, cậu ấy không còn thích đáp lại em nữa.”
Về cái gọi là “thay đổi”, Yến Vũ cho rằng đã không biết rõ thì không có quyền lên tiếng. Anh không thật sự quan tâm Chung Oánh là dạng người thế nào. Có điều, trông thấy lòng em trai đầy tâm sự, anh làm tròn nghĩa vụ của người làm anh, khuyên bảo hai câu: “Lên cấp ba thì phải cố gắng vì kỳ thi đại học. Em phải học, em ấy cũng phải học vậy. Hơn nữa, con gái lớn rồi sẽ thích chơi chung với con gái hơn. Thường xuyên chơi chung với con trai không tốt lắm đâu.”
“Phải vậy không ạ? Thế tại sao ngày nào chị Quan Linh cũng ở bên cạnh anh? Em đã thấy anh và chị ấy lén trốn ở cửa sau của tòa nhà Bác Ái để ăn trưa nhiều lần rồi.”
“... Bọn anh đâu có ở cạnh nhau mỗi ngày.”-Yến Vũ liếc nhìn cậu ấy với vẻ hết cách: “Được xếp chung một lớp mà thôi. Bọn anh không quen với mấy bạn cùng lớp lắm. Cậu ấy chỉ biết mỗi anh, anh cũng chỉ biết mỗi cậu ấy nên ăn trưa chung, có gì không đúng đâu? Hằng ngày, có rất nhiều bạn học ăn cơm trưa ở cửa sau của tòa nhà Bác Ái. Bọn anh không có lén, càng chẳng có trốn.”
Yến Thần bĩu môi, nói nhỏ: “Em biết hai anh chị đang yêu đương.”
“Nói bậy.”-Yến vũ vỗ đầu cậu ấy một cái: “Cả ngày em toàn suy nghĩ cái gì thế?”
Yến Thần nói khẽ: “Chị Quan Linh cũng đã chuyển đến Chu Châu vì anh rồi. Vậy mà còn không chịu thừa nhận nữa.”
“Anh không thể kiểm soát quyết định của người khác được. Làm đề của em đi!”
Yến Vũ chẳng còn tâm trạng để khuyên răn em trai nữa, quay người rời đi. Anh lấy bóng rổ, thay giày thể thao rồi ra sân bóng của bộ chỉ huy quân sự. Thời tiết giá lạnh, trên sân chỉ có một mình anh lên rổ. Sau khi chơi được nửa tiếng, cả người Yến Vũ đổ mồ hôi, trên đầu anh tỏa làn khí trắng mỏng.
Trong kỳ nghỉ, khu tập thể quân đội vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ thỉnh thoảng có hàng binh sĩ đại đội đổi gác đi ngan qua. Yến Vũ ngừng động tác. Anh không lên rổ nữa mà xoay bóng một cách tùy ý, đi bộ quanh sân bóng trống trải.
Nói đến vụ Quan Linh chuyển trường, thật ra Yến Vũ không vui mấy. Lý do là vì mọi người, ai cũng liên hệ việc này với anh, bao gồm cả ba mẹ và người thân anh. Cuối năm lớp mười một, anh đã nói lời từ biệt với các bạn học rồi, Quan Linh còn tặng một tấm thiệp chúc mừng nữa. Cô ta chúc anh về quê thi đại học sẽ đạt thành tích tốt, gặp lại ở đại học. Không biết tại sao, chỉ trong chớp mắt, cô ta cũng chuyển tới Chu Châu. Trước đây, anh không hề hay biết gì.
Yến Vũ từng hỏi Quan Linh tại sao, cô ta đáp rằng muốn khiêu chiến bản thân. Lý do này có vẻ hơi hoang đường song lại khiến người khác chẳng thể nói cái gì sai được.
Vấn đề nằm ở chỗ thái độ của ba mẹ hai bên quá mức kỳ lạ. Họ đều dặn anh phải chăm sóc Quan Linh cho thật tốt.