• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Linh chớp chớp mắt: "Anh biết không? Cô ấy vừa kéo điệu nhảy Cha Dash.”

Yến Vũ không có hứng thú với âm nhạc, đương nhiên cũng không biết tên bài hát: "Đùa cái gì, loạn cào cào như vậy mà chẳng lẽ không phải tiếng ồn à?”

"Là thật, em luyện đàn chín năm sẽ nghe không ra sao? Nhìn thủ pháp của cô ấy khi ấn dây nhảy cũng tuyệt đối không phải là người mới bắt đầu!”

Yến Vũ suy nghĩ một chút: "Có lẽ nhà cô ấy đã đưa cô ấy đi học.”

"Vậy tại sao cô ấy lại nói chưa bao giờ thấy vĩ cầm, còn giả vờ hỏi tư thế của em?" Ấn tượng của Quan Linh đối với Chung Oánh giảm xuống ngàn trượng, cảm giác mình bị gài bẫy, trong lòng cực kỳ không thoải mái, sắc bén trừng về phía Yến Vũ: "Đúng rồi, vì sao anh lại ở chỗ này? Vừa còn nói cô ấy đang nói chuyện với anh, anh đã nói gì?”

Yến Vũ nhíu mày: "Là Yến Thần nhờ tôi tới tìm cô ấy.”

"Tìm cô ấy có chuyện gì?"

Quan Linh có chút hùng hổ doạ người, giọng nói Yến Vũ lạnh xuống: "Cậu quản thật nhiều chuyện rồi, tôi muốn trở về đọc sách.”

Anh xoay người rời đi, Quan Linh dậm chân tại chỗ, nhưng vẫn nhịn không được đuổi theo phía sau: "Yến Vũ, Yến Vũ, đàn em kia không thành thật..."

Đàn em có thể có tâm tư xấu gì chứ... ách, thật sự là cô ấy có tâm tư xấu thật.

Nghe được Yến Vũ khen Quan Linh lợi hại, Chung Oánh cực kỳ khinh thường, trong lòng nói quả nhiên anh và "nghệ thuật" có tường ngăn, luôn chỉ là người ngoài cửa đối với âm nhạc, kịch, khiêu vũ, hội họa, điêu khắc, tất cả thứ biểu đạt vẻ đẹp.

Trong nhà có không ít bộ sưu tập, nhưng phần lớn là giao cho chuyên gia chụp thay, cái anh nhìn trúng là giá trị, không phải yếu tố nghệ thuật trong đó. Thỉnh thoảng đi xem hòa nhạc, xem triển lãm tranh cũng là do lời mời không thể từ chối, trực tiếp bị anh phân loại là hoạt động xã hội.

Nói như vậy đi, thể loại điện ảnh và kịch anh tương đối hứng thú chính là, tay không xé quỷ, hỏa thiêu quỷ, pháo oanh quỷ, cùng tất cả các tác phẩm gián điệp đề tài quân sự.

Có thể tưởng tượng được, được anh ấy khen ngợi, ân tình bao nhiêu.

Chung Oánh cũng biết điểm này, bộc lộ chút tài năng, không thể gạt được Quan Linh, giờ phút này chắc chắn cô ta đang ở trước mặt Yến Vũ, phê phán hành vi nói dối của cô. Nhưng đáng tiếc, đoạn giai điệu thử thách tốc độ tay nhất ở đoạn giữa [Điệu múa Chardashi], bấm đầu đi đuôi, qua tai người ngoài chỉ là một loạt âm thanh kéo loạn.

Nhà họ Chung nghèo như vậy, làm sao có thể đưa cô đi học vĩ cầm, Yến Thần cũng có thể thay cô làm chứng. Quan Linh ở chỗ Yến Vũ không được đồng ý, tốt nhất là có thể tới tìm cô đối chất, cô sẽ kéo một đoạn tiếng ong hoang dã, càng bay múa hoang dã hơn nữa, làm cô ta tức giận nổ tung luôn.

Cô không có, cô sẽ không, đừng nói bậy! Tại sao phải đổ lỗi cho một cô bé nghèo đáng thương? Gây rối không hợp lý!

Nếu như tiểu thư tình đầu cứ dây dưa chuyện này, rất nhanh sẽ cãi nhau cùng với tiêu sinh tình đầu, ngaoo gừ gừ.

Tâm cơ Girl lên sân khấu còn đang cười đắc ý, trang điểm như nữ quỷ bị ánh đèn mạnh làm nhạt đi, có vẻ xinh đẹp động lòng người.

Chung Oánh cùng bạn học mặc đồng phục hải quân nhỏ, tất cả đều mang tinh thần phấn chấn, nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc của [Đêm quân cảng], cú nhảy xoay thắt lưng giành được tràng pháo tay nhiệt liệt, cuối cùng nhảy cao xoay tròn, năm cô gái quỳ xuống đất phập phồng sóng biển, gối tay nghiêng mặt làm trạng thái ngủ, kết thúc hoàn hảo.

Động tác không tính là chỉnh tề, nhưng không ai quên bài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK