Sau khi vỡ giọng, giọng nói của cậu ta như tiếng vịt kêu, cứ ồm ồm. Chung Oánh liếc cậu ta một cái, bật cười. Khi cô mười mấy tuổi, số tên con trai theo đuổi rất nhiều.
Nào là đón đưa bằng siêu xe; tặng hoa; tặng túi xách; tặng trang sức. Mấy tên đó hở tí là lấy tiền trong nhà ra bao nhà hàng cao cấp để ăn cơm, còn quen ra vào đủ loại câu lạc bộ hơn cả ba của bọn họ.
Hiểu được tình yêu quá sớm thành thử cũng mất đi sự ngây thơ, hồn nhiên quá sớm.
Hai người họ mua hai cây kem que vị sữa, một hào năm một cây. Kem que thực chất là sữa bột trộn với nước đường rồi được đông lạnh. Một miếng kem lạnh tan trên đầu lưỡi, hương vị của nó vừa nguyên chất vừa thanh khiết.
Sau khi ăn xong một que kem hẳn hoi, tâm tình của Chung Oánh cũng khá lên. Toan tính của cô rất nhiều, nhất định sẽ không bởi vì tạm thời không mua đồ tốt mà đâm ra chán nản.
Dù Quan Linh có thật sự là mối tình đầu của Yến Vũ đi chăng nữa, thì với hành động chạy tới Chu Châu chỉ vì theo đuổi con trai của cô ta, Chung Oánh cũng sẽ chẳng thèm để cô ta vào mắt.
Con gái mà hấp tấp thì mất mặt lắm.
Không phải Yến Vũ không thể ở lại Bắc Thành. Giả dụ anh thật sự hình thành mối quan hệ tình cảm với Quan Linh, thì cứ vào đại học là được, tiện biết bao nhiêu. Song anh lại trở về Chu Châu, hai người tất nhiên phải xa nhau nguyên một năm lớp mười hai.
Nỗi nhung nhớ bùng lên, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sao người trẻ tuổi có thể chịu được? Điều này chứng minh, hoặc là hai người họ vốn chẳng ở bên nhau, chỉ do Quan Linh tự ý hành động; hoặc là họ chỉ vừa mới chọc thủng lớp cửa sổ giấy (*), tình cảm còn chưa đáng giá tới mức để Yến Vũ từ bỏ việc trở thành thủ khoa đại học.
(*) chọc thủng lớp cửa sổ giấy: lớp cửa sổ giấy là một sự thật có thể ai cũng biết, nhưng không ai muốn nói ra. Khi nói ra sự thật này thì chọc thủng lớp cửa sổ giấy. Trong đoạn này có thể mang nghĩa là bày tỏ tình cảm.
Tổn thương tình cảm của Yến Vũ tồn tại cả nửa đời. Đương nhiên, anh và người nọ dây dưa trong nhiều năm, màn yêu hận tình thù nào cũng diễn một lần nên mới có thể để lại một nỗi buồn lớn đến như vậy. Vì thế, Chung Oánh không hề hấp tấp chút nào. Bọn nhỏ mới lớn thôi, tình yêu cũng chỉ vừa nảy mầm, phải thả dây dài mới câu được cá lớn. (*)
(*) thả dây dài mới câu được cá lớn: có nghĩa là ám chỉ việc muốn thành công lớn thì phải chịu được nhiều áp lực, cực khổ và khó khăn hơn những người khác.
Chung Oánh đi dạo với Lý Chu Kiều cả một buổi chiều, cầm mười bảy tệ và sáu hào năm đến ra mồ hôi cũng chẳng tiêu tốn chút nào. Dạo gần đây có rất nhiều đồ trang điểm, song dược mỹ phẩm quá ít, mặt nạ còn chẳng có trên thị trường. Cuối cùng, hai người đi dạo trong chợ bán thức ăn ở sau khu nhà một vòng, đến giờ cơm thì ai về nhà nấy.
Ông Chung bận bịu cả một ngày, về tới nhà rồi mới giật mình. Ông ấy chỉ thấy một đống lộn xộn trên bàn ăn, số chất lỏng không biết là gì trong cái bát to, mấy khối khoai tây bị vứt tùm lum; còn đứa con gái thì nằm trên sô pha, mặt đắp đầy những lát dưa chuột.
“Con làm gì thế hả?”
Chung Oánh lấy miếng dưa chuột trên môi xuống: “Bổ sung nước ạ.”
Ông Chung nghe không hiểu: “Làm gì có chuyện đắp dưa chuột lên mặt? Đắp xong sao mà ăn được nữa?”
“Vứt thôi.”
“Con làm vậy là lãng phí thực phẩm đó!”
“Con tự dùng tiền của mình để mua mà.”