Ông chủ trẻ tuổi thong thả sải bước theo hướng ngược sáng, tây trang đen phối với khăn quàng cổ hoa văn xanh xám một cách khéo léo, tôn lên phong cách lịch lãm và cao quý của anh.
Anh là quý tộc thừa kế, trong Thượng nghị viện chỉ giữ một vị trí nhỏ nhoi nhưng được cái đẹp trai, lắm tiền, hài hước, dí dỏm, sở hữu tất cả những điều kiện khiến người khác phải ganh tỵ, từng được tạp chí tuần san “Thế Kỷ Mới” ba năm liên tục bình chọn là “Chàng trai hội đủ những điều kiện hoàn hảo để kết hôn trên toàn cầu”.
Chỉ có Macewen, người đã hầu hạ anh hơn một trăm hai mươi năm biết rõ, thân phận thật sự của anh là một huyết tộc đã có tuổi. Mà “có tuổi” ấy tức là giả sử anh biến thành con người, chắc hẳn đã phải đi bán muối mấy chục chuyến rồi.
Vào đúng giây phút cửa xe đóng lại, một chú mèo nhanh nhảu lách qua khe hở chui tọt vào xe, chảnh chọe giẫm lên đùi của chủ, nghênh ngang chiếm hẳn ghế trái sau xe.
Ông chủ thò tay kéo mèo đen vào sát bên hông, dùng năm ngón tay dịu dàng vuốt ve lông nó và lơ đãng hỏi: “Chào buổi sáng Macewen. Sáng nay ăn gì rồi?” Tọc mạch đời tư của người khác chính là sở thích quái đản của ông chủ này.
Macewen thuận miệng trả lời: “Một chén máu tươi nhỏ.” Đúng, gã cũng là huyết tộc, nhưng tuổi trẻ hơn chủ mình nhiều lắm – Mặc dù nhìn bề ngoài thì hoàn toàn ngược lại.
Ông chủ nói: “Của người da trắng ấy hở? Máu của người da trắng tôi uống riết mà ngán muốn ói luôn, thật sự hy vọng có thời gian ghé thăm châu Á, nghe đồn máu của người da vàng đỡ ngậy hơn.”
Macewen khởi động xe – Gã là quản gia, là thư ký kiêm cả tài xế. “Đến Cung điện Westminter à?”
Ông chủ đáp: “Ừ, hôm nay tôi phải tham dự hội nghị. Cậu đoán xem lão Benson hôm nay có đến dự hội nghị không?” Vị nghị viên của Thượng nghị viện vẫn luôn quyết định việc có tham dự hội nghị hay không dựa trên tâm trạng hôm ấy.
Macewen nói: “Có lẽ.”
Ông chủ liếc chú mèo đen một cái rồi lẩm bẩm: “Tôi đã chuẩn bị sẵn hoa hồng đỏ cho lão ta.” Cứ như ảo thuật, anh rút từ sau lưng ra một đóa hoa hồng.
Mèo đen cào chân anh.
Ông chủ vui vẻ ôm lấy nó, nâng đầu nó lên tặng nó một nụ hôn môi nồng cháy.
Macewen nhìn lướt qua kính chiếu hậu, “Tươi nhỉ.”
“Ừ, mới hái trong vườn hoa mà. Mong được nhìn thấy bản mặt mừng như điên khi nhận được hoa của lão thật đấy.” Ông chủ thả mèo xuống, rầu rĩ chống má, “Nhỡ như lão quá cảm động mà tình nguyện gả cho tôi, tôi nên từ chối thế nào mới phải đây? Dè dặt bảo, ‘Xin lỗi, ông xấu quá.’, hay uyển chuyển tí xíu, bảo với lão rằng: ‘Xin lỗi, tôi quá đẹp, ông với không tới đâu.’, hay cứ nói toạc ra: ‘Xéo!’ nhỉ.”
Macewen lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Benson.
Thượng nghị viện là một nơi kỳ diệu, có những nghị viên tâm linh ghét nhau như nước với lửa, có cả huyết tộc. Đương nhiên, nghị viên tâm linh được công khai đón nhận, còn nhân vật được nhắc sau là phải che giấu thân phận. Những vị giám mục không hề biết rằng bên trong vị hàng xóm quý tộc “trông như con người” của họ ẩn giấu một lão già mấy trăm tuổi, mà lão già này còn đang ngấm ngầm tìm cách dày vò lũ giám mục bọn họ cơ chứ.
Cũng chỉ có thể ngấm ngầm dày vò.
Huyết tộc năm trăm năm trước từng xảy ra thánh chiến với giáo hội, quy mô xuyên khắp các lục địa châu Âu, cũng từng ảnh hưởng đến những giới khác. Để tránh thánh chiến thăng cấp thành thế chiến, dưới sự can thiệp của thiên đường và được địa ngục đứng ra làm chứng, tộc trưởng Leslie đại diện cho huyết tộc đã cùng giáo hoàng đương nhiệm ký kết Hiệp nghị Đình chiến, không được xâm phạm và quấy rầy lẫn nhau, đặt ra điều lệ ràng buộc nghị viên tâm linh và huyết tộc rằng bất cứ bên nào gây ra chiến tranh trước đều sẽ bị phạt nặng.
Vì vậy dù cho trong đầu vị ông chủ trẻ tuổi của chúng ta có muốn nghiền lão Benson ra tro cỡ nào thì bề ngoài anh cũng chỉ có thể tỏ vẻ kinh tởm một cách vô hại mà thôi.
Ông chủ hỏi: “Cậu thì sao?”
Macewen ngẩn ra, “Hả?”
“Chắc gần đây nhận được không ít thư tình chứ gì.”
“…” Dù trong bụng đang muốn gào lên đây là đời tư của ông, xin đừng tò mò tọc mạch, nhưng vì đã quen với tính truy hỏi tận gốc của ông chủ, Macewen đành chọn cách nói thật: “Không, là thư tạm biệt của hàng xóm. Gần đây cuộc sống không mấy yên bình, họ định đi Pháp chơi một chuyến.”
Ông chủ hỏi: “Pháp?”
Macewen đáp: “Brittany được ngài Tiểu Minh Vương bảo vệ.”
Ông chủ nói: “Nhưng quý ngài ‘kia’ có dễ sống chung vậy đâu.”
Macewen cười khổ bảo: “Còn đỡ hơn tự dưng oan mạng chả hiểu nguyên do.”
Một tháng gần đây ở Anh đã xảy ra mười mấy vụ án mạng, từ đời thứ sáu tới đời thứ mười lăm, số huyết tộc tử vong nhiều không kể xiết. Vì thân phận đặc biệt của huyết tộc, chính phủ đã ém nhẹm hết tin tức, nhưng trong thế giới ngầm, nỗi sợ hãi đang dần dần lan tràn, huyết tộc ở Anh đành phải khăn gói sang Pháp.
Ông chủ hỏi: “Cậu cũng định đi à?”
Macewen đáp: “Tôi tuân theo nguyện vọng của ngài.”
Ông chủ gãi nhẹ cằm mèo. Mèo đen quào cho anh một cái, anh cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lục ánh vàng trong veo của nó và phì cười, nhẹ giọng bảo: “Đừng lo.”
Mèo đen đi xoay một vòng rồi nằm xuống, đuôi quấn quanh tay ông chủ.
Cung điện Westminster bên dòng sông Thames chợt xuất hiện trước mắt.
Macewen dừng xe cách đó không xa, ông chủ hôn mèo đen đầy vẻ quyến luyến rồi mới xuống xe đi bộ về phía trước.
Chính vào lúc Macewen đang định nổ máy lái đi, một tiếng nổ lớn từ hướng ông chủ đang đi thình lình vang lên, sau đó là một bóng đen tông mạnh vào cửa xe bên cạnh ghế lái. Cái bóng nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào trong.
Macewen cả kinh nhìn ông chủ vừa trở về của mình.
Ông chủ phủi đi bụi đất bám vào quần áo do vụ nổ ban nãy, sắc mặt có vẻ khó coi, “Có người đặt bom cho nổ Benson, tiếc cho đóa hoa hồng phải bồi táng chung với lão, sớm biết đã tặng lão một bó cúc đại đóa cho hợp thời.” Nói rồi, anh cuối đầu nhìn xuống cổ áo của mình, “Hy vọng mớ thịt vụn của lão ta đừng dính lên quần áo của tôi.”
Chú mèo đen bấy giờ đã leo lên cạnh ghế lái và ghế phụ, nghe anh nói thế thì chợt dừng bước, xoay lưng toan bỏ đi nhưng lại bị ông chủ với tay kéo về.
“Ghét bỏ chủ nhân của mình là không được đâu nha em yêu.” Ông chủ cấu nhẹ vào tai của nó.
Mèo đen chảnh chọe cào lại cho anh một phát.
Mu bàn tay rướm máu nhưng ông chủ lại chỉ lơ lễnh cười cười, cúi đầu liếm sạch chỗ máu, vết thương cũng đã khép miệng.
Trước của cung điện Westminster hết sức lộn xộn, Macewen lái xe chạy đi.
“Đi đâu đây?” Gã hỏi.
Ông chủ đáp: “Về nhà dọn đồ, xem ra chúng ta cũng phải đến Pháp một khoảng thời gian thôi.”
Quyết định của ông chủ vẫn chậm một bước.
Lúc Macewen còn đang lẩn quẩn trong hầm rượu để chọn những chai rượu ngon mà ông chủ gã sau khi đến Pháp sẽ thấy nhớ, cảnh sát mò đến trước cửa nhà họ.
“Quý ngài Oregon Chamberlain, hiện tại chúng tôi có lý do nghi ngờ anh có liên quan tới vụ nổ trước của cung Westminster, mời anh theo chúng tôi một chuyến.”
Ông chủ – Cũng là Oregon Chamberlain bình tĩnh cầm lấy áo khoác, “Có thể cho phép tài xế của tôi đi theo sau xe cảnh sát không? Tôi sợ lúc rời cục không đón xe được.”
Cảnh sát nói: “Vậy thì anh ta phải mang theo tiền để ở khách sạn đấy.” Ý là anh sẽ không được thả ra sớm vậy đâu.
Oregon bước ra vườn hoa, chú mèo đen đang nằm phơi nắng phóng tới bên anh.
Oregon dừng bước, vuốt ve lưng nó đầy vẻ dịu dàng, “Tôi sẽ về ngay thôi.”
Đuôi của mèo đen cứ quấn chặt cổ tay của anh.
Oregon hỏi cảnh sát: “Tôi có thể mang nó đi cùng không? Trong nhà không có ai chăm sóc nó, lúc xảy ra chuyện nó đi cùng với tôi, có thể làm miêu chứng.”
Cảnh sát nói: “Vậy anh phải mang đủ thức ăn cho mèo.”
Ra đến của, Oregon chợt nói: “Còn nữa…”
“Cái gì?” Cảnh sát bắt đầu bực mình.
Oregon ngắt một đóa hồng, “Tặng cậu.”
Cảnh sát ngây ngẩn, nhìn gương mặt đẹp đến mức xuất chúng của ai kia với ánh mắt đầy cảnh giác, “Nếu đang là thế chiến thứ hai, hành vi của anh có thể sẽ khiến anh bị ép phải nhận liệu pháp kích thích hóc môn đấy.”
Oregon mỉm cười, “Chắc thế, trong trường hợp khi ấy cậu không bị Đức cho nổ chết.”
Cảnh sát: “…”
Oregon bồng chú mèo đang quấn lấy chân mình lên, thờ ơ hỏi cảnh sát: “Cậu không thích hoa hồng?”
Mặt cảnh sát sầm xuống, “Lúc giám mục Benson qua đời, trong tay ông ấy cũng cầm một cành hoa hồng.”
Oregon im lặng một lúc rồi nói: “Không phải tôi đang rủa cậu đâu.”
Cảnh sát nhìn anh, sắc mặt trở nên bớt khó chịu. Thôi được rồi, dù mình chẳng mấy hứng thú với đàn ông nhưng được nhận hoa từ một anh chàng điển trai cũng là trải nghiệm đâu đến nỗi nào đúng không? Cậu chìa tay ra toan nhận lấy cành hoa.
Oregon nói: “Nhưng hoa hồng trong tay cụ Benson cũng giống đóa của cậu đấy, đều do tôi tự tay hái trong vườn cả.”
Cảnh sát quyết định phải quản lý tay mình cho tốt.
Oregon bị cảnh sát dắt vào một căn phòng nhỏ trong cục cảnh sát.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn, hai chiếc ghế và một cây đèn bàn. Cửa sổ vén lên rất cao, có thể nhìn thấy được cả cửa chính của tòa nhà đối diện cục cảnh sát.
Oregon ngồi xuống, thả mèo lên bàn.
Chú mèo từ trên bàn nhảy xuống nhưng lại bị Oregon tóm về.
“Dưới đất bẩn lắm.” Anh nói.
Mèo ta dùng móng vuốt cào vào đùi anh mấy cái rồi mới tìm chỗ thoải mải để ngồi.
Cửa mở ra, một ông lão với mái tóc bạc trắng được chải chuốt kỹ lưỡng, mặc tây trang đen, chống gậy, chầm chậm bước vào rồi trở tay khóa cửa lại.
Oregon nói: “Thánh giá trên cổ ông bị lộ kìa.”
Ông lão điềm tĩnh kéo ghế ngồi xuống, để gậy gác vào bàn và mỉm cười bảo: “Tôi không đeo thánh giá.”
Oregon nói: “Vậy chắc trong bụng ông đã đổ sẵn cả thùng nước thánh.”
Ông lão nói: “Những thứ đó không có tác dụng với ngài đây, ngài Oregon Chamberlain nhỉ, à không, phải là quý ngài Oregon Gangrel.”
Oregon nhìn ông lão bằng vẻ mặt vô cảm, dường như chuyện bị vạch trần thân phận anh đã sớm đoán trước được, “Tôi nên xưng hô với ông sao đây. Ông già? Lão già?”
Ông lão đáp: “Trước mặt ngài đây tôi làm sao dám nhận chữ ‘già’. Lúc ngài tham dự hội nghị kiểu mẫu ngày xưa, tôi vẫn chưa ra đời nữa là. Thực tế thì trong giáo hội tôi vẫn được xếp vào hàng ngũ trẻ tuổi.”
Oregon nói: “Xem ra trong mắt các người tôi chẳng còn bí mật gì cần khai nữa.”
Ông lão đáp: “Không, vẫn còn đôi chút. Ví dụ như,” Ông lão lấy từ trong túi ra một cái đồng hồ vàng nạm hồng ngọc đặt xuống trước mặt Oregon, “thứ này.”
Oregon nhìn lướt qua huy hiệu khắc trên đồng hồ.
Ông lão hơi nghiêng tới trước, trầm giọng nói: “Tìm được tại hiện trường giám mục Benson bị hại.”
“Chắc ngài nào phải xa lạ gì với nó đúng không?”
“Huy hiệu của gia tộc Malkavian.”
“Gia tộc mang dòng máu bị nguyền rủa.”
***
Chú thích:
Thông tin tham khảo về Cung điện Westminster và hệ thống Thượng nghị viện:
Thượng nghị viện Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland là Thượng nghị viện trong Quốc hội Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland, với tên chính thức là Viện Quý tộc (tiếng Anh: House of Lords). Quốc hội Anh bao gồm Quốc vương Anh, Viện Quý tộc và Viện Thứ dân. Thượng nghị viện hiện tại có 793 nghị viên quý tộc (Lords). Thành viên Viện Quý tộc bao gồm hai giới đều không do dân cử là các nghị viên tâm linh (quý tộc tâm linh, Lords Spiritual) và các nghị viên thế tục (quý tộc thế tục, Lords Temporal). Giới nghị viên tâm linh gồm 26 giám mục cấp cao trong Giáo hội Anh. Giới nghị viên thế tục đa số là các quý tộc nhất đại (không có tính thừa kế) do Quốc trưởng bổ nhiệm theo đề nghị của Thủ tướng hoặc Ủy ban Bổ nhiệm Viện Quý tộc, số còn lại là các quý tộc thừa kế.
Cho tới năm 2009, Viện Quý Tộc cũng giữ quyền lực về tư pháp và được coi là Tòa án chung thẩm của Anh quốc, quyết định của Thượng viện được coi là phán quyết cuối cùng cho một vụ án. Hệ thống Tư pháp đặt dưới sự lãnh đạo của các Quý tộc Phúc thẩm Thường nhiệm (hay Quý tộc Luật). Nhưng từ ngày 1 tháng 10 năm 2009, quyền tối cao tư pháp ở Anh được giao cho Tối cao Pháp viện Anh Quốc.