Suối nước nóng tọa lạc ngay giữa núi tuyết trắng xóa, mặt nước mênh mang, sương trắng lượn lờ đẹp như tranh vẽ.
Oregon nhảy ùm xuống nước rồi ngoi lên bảo với Ansbach: “Tới bắt tôi đi nè!”
Ansbach trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh và túm lấy y.
Oregon: “…”
Y nói: “Vậy chẳng vui gì hết. Mấy trò rượt đuổi thú vị ở chỗ dù khoảng cách chỉ còn tí xíu nhưng anh vẫn không thể nào bắt được tôi cơ.”
Ansbach nói thẳng luôn: “Tôi không thích.”
“…Được rồi.” Oregon đành phải thỏa hiệp, “Vậy chơi trò khác. Tôi diễn nàng tiên cá, anh diễn hoàng tử bị chết đuối, sau đó tôi cứu anh lên.”
Ansbach hỏi: “Có tình huống cần hô hấp nhân tạo không?”
Oregon chợt thấy bớt hứng thú, “Xem trạng thái của anh lúc đó.”
Ansbach lập tức nhào tới trước ôm lấy y, nhắm mắt lại và dâng môi lên.
Oregon hôn một cái cho có lệ.
Ansbach bất mãn càng ôm chặt hơn: “Tôi sắp không thở nổi rồi.”
Bị siết đến tắt thở, Oregon không thể thốt nên lời.
Khó khăn lắm Oregon mới biểu diễn xong kỹ thuật hô hấp nhân tạo “nhiệt tình quá độ”, Ansbach bấy giờ cũng chịu thả y ra, “Tiếp theo thì sao?”
Không có tiếp theo!
Oregon nghĩ trong căm hận, nhưng ngoài miệng lại đáp: “Để xem xem.” Càng nghĩ càng bơi ra xa.
Ansbach không đuổi theo mà ở lại chờ bên bờ suối với Yvonne.
Yvonne vóc nước lên chơi, cố gắng gợi chuyện: “Không đi chơi chung à?”
Ansbach đáp: “Hay chúng ta cùng đi chơi đi?”
Yvonne đánh thót trong lòng, cười khan nói: “Ta chỉ thấy khung cảnh đẹp đẽ thế này… Mà ngươi lại không chê ta chướng mắt sao? Ta có thể ở yên chờ tại đây.”
Ansbach nói: “Ta chướng mắt mấy tóc tai của cô nhưng vẫn để lại mấy sợi trên đầu đấy thôi.”
…
Nụ cười của Yvonne cứng đờ, bàn tay ngâm dưới nước khẽ siết thành nắm đấm.
Ansbach duỗi chân xuống suối và nói: “Chúng ta phải ngâm nước nóng ở đây bao lâu?”
Yvonne đáp: “Hả? Sao lại hỏi ta?” Ý kiến của ả từ lúc nào bắt đầu được tôn trọng rồi?
Ansbach hỏi: “Phải cần bao lâu để thực hiện kế hoạch của cô?”
Yvonne dám chắc đối phương đã nhận ra gì đó nhưng vẫn cố vớt vát: “Kế hoạch gì?”
Ansbach liếc ả một cái rồi nở nụ cười đầy hàm ý.
Nước suối rất nóng, nóng đến mức khiến Yvonne toát mồ hôi. Ả bắt đầu cảm thấy kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo của mình có vẻ khó thực hiện được.
Đột nhiên!
Ansbach cảm giác tất cả mọi vật chung quanh như “chậm” lại..
Giam cầm thời gian?
Metatron?
Anh liếc nhìn phản ứng của Yvonne, thấy ả cũng hoảng hốt như mình thì trong lòng cảnh giác tột độ.
Yvonne mở miệng một cách khó khăn: “Oregon… đâu?” Ả cố gắng dõi theo hướng Oregon bỏ đi nhưng bóng dánh tung tẩy như tiên cá của y đã chìm hẳn vào làn hơi nước mờ mịt.
Ansbach nhanh chóng phát hiện chung quanh dần chậm lại là vì có sức mạnh thần bí nào đó tác động, khiến cho toàn thân anh nặng như đeo chì, cả miệng cũng khó cử động nổi. Anh chợt vỡ lẽ tại sao những cái xác kia có phẫn nộ có yên bình, bởi họ cũng bị “đóng băng” lại giống như mình.
Anh nhận ra bàn tay trong tối kia sắp hành động rồi, vội hỏi: “Cô tìm y… để làm gì?”
“Ta…” Yvonne cảm nhận được cơ thể mình ngày càng nặng nề, tầm nhìn dần mơ hồ thì không dám lề mề nữa, vội cắn răng niệm thầm một câu thần chú. Ngay lúc đó, một luồng sáng vàng rực bay ra từ đỉnh đầu ả rồi dừng lại trên mặt nước.
Ngay đúng vào thời điểm Yvonne ra tay, Ansbach như đã lường trước hành động của ả, lập tức vớt Oregon lúc này đã biến thành cá bạc lén bơi về, rồi dùng hết sức di chuyển đến sau lưng Yvonne. Nếu so với trước đây, tốc độ của anh chẳng hơn rùa bao nhiêu, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ vẫn nhanh hơn Yvonne.
Lúc bóng người trong vầng hào quang vàng óng xuất hiện trên mặt nước, anh cùng Oregon đã tránh sau lưng ả.
Yvonne trong lòng thầm mắng hết mẹ nó lại tới mẹ Ansbach!
Theo kế hoạch ban đầu, Ansbach cùng Oregon là mồi nhử. Ả phải dụ họ đến suối nước nóng – nơi đối phương ẩn náu – rồi đợi đến lúc hai bên xảy ra xung đột sẽ tung đòn sát thủ một đá hai chim! Kế hoạch hoàn thành mỹ mãn.
Nhưng kế hoạch đã xuất hiện lỗ hổng.
Ansbach cùng Oregon không ra chiêu theo lẽ thường lại trốn sau lưng ả, chẳng những không thu hút được đối phương mà còn khiến ả dùng mất một tấm bùa hộ mạng, đúng là phí của! Ả tức anh ách nhưng chẳng thể xả ra. Bởi vì theo kế hoạch các thiên sứ, ả nên bàn bạc với Ansbach và Oregon trước để họ tình nguyện đi làm mồi, chứ không phải gạt họ thành mồi như bây giờ.
Chuyện đến nước này, ả chỉ hy vọng lá bài mình ra có thể phát huy tác dụng.
Bóng vàng nhẹ giọng nói một câu, làn nước đang dập dìu với nhịp điệu mắt thường có thể nhìn thấy đột nhiên phẳng lặng tuyệt đối.
Yvonne đang muốn cử động nhưng phát hiện bản thân rơi vào tình huống hệt như ban nãy, cả người như bị một sức mạnh nào đó giữ chặt.
Giọng Ansbach vang lên sau lưng ả: “Rốt cuộc… cô… đã… làm gì?”
Yvonne cả kinh hỏi: “Ngươi… vẫn cử động được?”
Ansbach cảm thấy bóng vàng trông hơi quen quen: “Me… ta… tron?”
Yvonne: “…”
Không sai. Một trong những đòn sát thủ của ả chính là một phần sức mạnh có thể khống thế thời gian Metatron phong ấn trong đầu ả, ả có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Nhưng Yvonne không thể nào ngờ được đối phương từ đầu đến cuối không chịu xuất hiện, còn mình đã dùng mất quyền khống chế thời gian vẫn không thể thoát khỏi trạng thái cứng đờ.
Ansbach hỏi: “Cô… còn có… cách khác… không?”
Yvonne vẫn có một đòn khác nhưng với tình hình bắt đầu bất lợi, đòn còn lại trở nên đặc biệt quan trọng, chưa đến đường cùng tuyệt đối không thể dùng. Ả thề thốt phủ nhận và bảo: “Chúng ta… tìm… cách… rời… đi. Nhanh.”
Từ lần Yvonne đêm hôm khuya khoắt lén vào thư viện nghiên cứu thánh thư, Ansbach không bao giờ tin ả nữa. Anh bảo: “Đi thế nào?”
Yvonne đáp: “Bây giờ.”
Vì nói chuyện khó khăn nên cả hai đều rất kiệm lời.
Ansbach vô cùng hối hận khi lên thuyền đã nương tay không truy hỏi đến cùng, để rồi bây giờ bị Yvonne dắt mũi dẫn đi. Anh càng không dám lơ là, nhìn Yvonne từ từ rời khỏi mặt nước đi về phía thuyền nhỏ, anh mới chầm chậm cử động. Yvonne đột nhiên thét lên chói tai, Ansbach lại chợt đờ ra cứ như trong người xuất hiện một lỗ hổng, sinh mạng từ từ chảy ra khỏi người, sức lực, đầu óc… đều dần yếu đi.
Đây là nguyên nhân tử vong của quân đoàn Thủ hộ thần thánh và huyết tộc?
Nhưng là ai có sức mạnh nhường ấy, sức mạnh đủ để phá giải phép thuật của Metatron và khiến cho hai huyết tộc đời thứ tư cùng một ma nữ không còn khả năng trả đòn.
Trên không trung đột nhiên bắn ra một màn máu.
Ansbach nghiêng đầu nhìn, chẳng biết từ khi nào Yvonne miệng mồm đầy máu đã chạy đến và nhìn về phía sau lưng anh đầy vẻ kinh hoảng.
Bên cạnh chợt vang lên tiếng báo gầm rung trời, Oregon đã hóa thành báo đen dựa vào người Ansbach.
Hai tay Ansbach siết lại, sự điên cuồng trong máu bị kích thích nhuộm đỏ rực đôi mắt của anh, giúp anh tạm thời thoát khỏi xiềng xích để xoay người lại.
Ngay nơi bóng vàng đứng ban nãy lại xuất hiện một cái bóng khác. Gương mặt hoàn hảo hơi ngưỡng lên, đôi mắt khép hờ cứ như vạn vật trong mắt hắn chỉ là cỏ cây nhỏ bé, sáu chiếc cánh trắng ngần như tuyết từ từ giương lên tựa vầng sáng ban mai, như ánh sao, như ánh mặt trời, sáng chói đến mức người khác không dám nhìn thẳng vào.
Oregon cùng Ansbach từng được nhìn thấy phân thân của Metatron, cảm giác người này mang lại hoàn toàn khác hẳn. Nếu trong Metatron là sự hiền hòa khoan dung cho vạn vật, thì ở người này lại là sự ngạo nghễ giẫm lên chúng sinh!
Ansbach hỏi bằng giọng chất vấn: “Đọa… thiên sứ?”
Dù biết rõ người trước mắt không phải là thật nhưng nỗi kính sợ sâu thẳm trong lòng khiến Yvonne nhũn cả hai chân, quỳ rạp xuống trước mặt thiên sứ sáu cánh.
Tay thiên sứ khẽ giơ lên.
Da thịt toàn thân Ansbach và Oregon căng cứng. Họ có dự cảm đây sẽ là trận chiến khốc liệt không kém với lần đối phó với phân thân của Metatron.
Bàn tay thiên sứ đã giơ lên ngang bằng khuỷu tay, Yvonne quỳ rạp dưới đất chợt ói máu, sau đó trên đỉnh đầu ả lại hiện lên một bóng người. Cái bóng đó bay xuống trước mặt bóng thiên sứ sáu cánh trắng.
Người đó quay lưng về phía Ansbach nhưng sáu chiếc cánh xanh nhạt sáng chói đã nói rõ thân phận của y.
Michael!