Mới giây trước còn là biển rộng mênh mông bát ngát, giây sau lại trở thành mặt đất rắn rỏi ẩm ướt… Quá rõ ràng, trong một giây thời gian chuyện gì đó đã xảy ra…
Ansbach còn chưa đứng lên đã vô thức kiểm tra mèo đen trong lòng và Oregon trên lưng.
Mèo đen, Oregon…
Oregon!
Khoảng trống trên lưng khiến anh lạnh người như chìm vào hầm băng.
“GORDON!” Ansbach giận dữ gầm lên.
“Meo.” Mèo đen cào nhẹ vào ngực của anh, kéo ra một lá thư.
Ansbach lập tức mở ra xem.
“Ansbach thân yêu,
Rất vui được biết khi cậu đọc lá thư này, nó vẫn chưa bị lửa giận của cậu đốt thành tro bụi, vậy trò chơi mới phát triển thuận lợi được.
Nhất định hiện tại cậu đang có vô số nghi vấn. Biển cả xanh thẳm biến đâu mất rồi, ta đang giở âm mưu quỷ kế gì đây, Oregon thân yêu của mình có an toàn hay không. Đừng vội, để ta trả lời cậu từng câu một.
Đầu tiên, Biển Đỏ đáng thương vẫn bị kẹp giữa châu Á và châu Phi, nó chẳng đi đâu hết, người chuyển chỗ là cậu.
Thứ nhì, ta không hề giở trò gì hết, lần này là trò chơi quang minh quang minh chính đại đến không thể nào quang minh chính đại hơn được nữa. Không phải là ảo giác, cũng không lừa gạt cậu, quả thật cậu đã quay về một trăm hai mươi lăm năm trước. Thiệt hâm mộ cậu quá, nếu cậu may mắn còn được tận mắt chứng kiến Van Gogh sáng tác ‘Chân dung bác sĩ Gachet’.
Cuối cùng là vấn đề cậu quan tâm nhất: Sự an toàn của Oregon. Vấn đề này có liên quan đến trò chơi. Giả sử trong vòng ba tháng cậu tìm được cách trở về hiện tại, cũng tức là năm 2015, vậy là cậu có thể nằm trong nhà gỗ chờ đoàn tụ với Oregon. Còn nếu không thể, cậu chỉ đành đến bãi phế liệu tìm tro cốt của Oregon.
Về phần hướng giải quyết, tuy ta rất muốn gợi ý cho cậu nhưng chắc cậu sẽ không tin.
Thôi được rồi, vẫn nên gợi ý chút đỉnh, ai bảo ta rộng rãi cơ chứ. Gợi ý chính là: Phong ấn. Tin hay không tùy cậu.
Mọi chuyện tốt lành.
Gordon Creator của cậu.”
“Một trăm hai mươi lăm năm trước?”
Ansbach phì cười. Lão tưởng anh tin sao?
Mèo đen nhảy ra khỏi lòng anh, đi chung quanh nhìn tới nhìn lui như vị vua đang tuần tra lãnh thổ.
Chỗ này là một con hẻm nhỏ tối tăm, trời vửa đổ mưa, mái hiên bên hẻm tí tách rỉ nước, cả tường lẫn đất đều ướt nhẹp. Sau cơn mưa, trời đêm trong vắt, ánh trăng sáng tỏ hệt như ánh trăng trên BIển Đỏ. Ánh trăng bàn bạc phủ khắp mặt đất, phủ trên cả giày, cả những thùng gỗ đặt hai bên hẻm.
Một cánh cửa giữa hẻm đột nhiên mở toang, tiếng ồn ão đinh tai nhức óc vang lên ầm ầm.
Cô gái tóc vàng say khướt từ bên trong lảo đảo bước ra, nôn thốc vào vách tường đối diện. Nôn xong, cô nàng lả lướt xoay người đi thẳng về phía đầu hẻm đối diện, mặc cho tà váy quét qua bãi ói.
Một lúc sau, người đàn ông đội nón Tây cúi đầu đi ra, dáo dát nhìn quanh đầy vẻ cảnh giác, cả khe hở giữa đống thùng gỗ cũng không bỏ qua. Khoảng nửa phút sau, gã mới bắt đầu đuổi theo hướng cô gái tóc vàng vừa đi.
Trên thùng gỗ ban nãy gã nhìn có mái hiên cao, trên mái hiên là một con dơi và một con mèo sóng vai ngồi cạnh nhau, cả hai đều nhìn về phía cô gái bỏ đi.
“Em có tin đây là thế kỷ 19 không?”
“Meo.”
“Không phải trò mới Gordon học được sau khi đổi da?”
“Meo.”
Thật ra trong lòng Ansbach cũng bị thuyết phục.
Một là thế giới này quá chân thật, chân thật đến từng chi tiết nhỏ nhất. Chuyện này Gordon không làm nổi, thuật mê hồn của lão chưa đạt đến mức không bỏ qua cả những sinh vật nhỏ xíu như kiến, bướm hay giun…
Và anh nghe thấy tiếng mèo.
Anh không hề quên, hai lần trước đều là nhờ y giải cứu anh khỏi ảo ảnh.
Con dơi từ từ cao lên, biến thành hình người, cúi xuống bồng mèo đen vào lòng. “Nếu em nói thế thì tôi đành tạm thời tin rằng lão ta có khả năng đấy. Hiện tại chúng ta phải tìm chỗ nào ở tạm trước… Đều là bảng cả, chẳng biết bảng Ai Cập có dùng như bảng Anh được không.”
Bảng Ai Cập đương nhiên không thể dùng như bảng Anh, đặc biệt là bảng Ai Cập của hơn trăm năm về trước, thế nhưng Ansbach vẫn tìm được chỗ ở vô cùng thoải mái – Biệt thự của Oregon.
Mèo đen trợn mắt nhìn anh suốt dọc đường đi.
Ansbach nhún vai đáp: “Hơn trăm năm nay tôi đổi chỗ ở không biết bao nhiêu lần, tự nhiên quên mất ‘bây giờ’ đang ở đâu rồi. Đừng hẹp hòi vậy mà, em ở nhà gỗ bấy lâu nay thì cũng nên có qua có lại chứ. Dù sao ‘năm nay’ cả tôi lẫn em đều không sống ở châu Âu.” Giọng anh chùng xuống, “Tiếc rằng lão chỉ cho chúng ta thời gian ba tháng, bằng không…”
Trong đầu anh bỗng lóe lên ý tưởng quái lạ và to gan, hơn nữa còn rất chi phấn khích.
“Nếu chuyện này là thật, có phải… Chúng ta có thể thay đổi lịch sử không?”
“May mà trong nhẫn của tôi còn chút nước may mắn, giả sử sớm bắt được Gordon, biết đâu chúng ta có thể quay về nhanh hơn! Bởi vì Gordon của một trăm năm sau sẽ không tồn tại, thế nên chẳng có ai tống chúng ta về thời đại này cả!”
Anh đi vòng vòng phòng khách tự biên tự diễn, giọng nói tràn ngập kích động: “Tôi còn có thể ngăn cản sai lầm của mình… Một trăm hai mươi lăm năm trước! Chính là thời gian em bị phong ấn, tôi phải xem hôm nay là ngày mấy mới được!”
Mèo đen ngậm một tờ giấy, sang chảnh bước đến bên cạnh anh.
Ansbach từ xa đã nhìn thấy nó, anh lập tức quay đầu đi, “Đừng qua đây. Tôi thấy ý kiến này cực hay, không cần ý kiến khác!”
Mèo đen nhảy lên bàn trà và đẩy giấy qua.
Giằng co được một lúc thì Ansbach thỏa hiệp, cam chịu nhận lấy tờ giấy, “Cứ lần nào tôi thấy ý tưởng không tồi thì em lại tạt nước lạnh. Chẳng lẽ không có một lần ngoại lệ sao?”
Mèo đen nằm trên bàn trà mở to hai mắt nhìn anh đầy vẻ vô tội.
Ansbach nói: “Tìm đọc tư liệu liên quan đến dịch chuyển thời gian? Em lo đây là bẫy của Gordon à? Tôi thấy không cần phải lo… Đương nhiên lão sẽ gài bẫy.”
Mèo đen dường như muốn nói gì đó, đuôi nó cong lên toan viết nhưng lại phát hiện quên mang theo bút, muốn dùng vuốt khắc chữ lại xót cho bàn trà gỗ lê hoa vàng đắt tiền của mình, vì vậy nó cứ nhíu tít mày và đi vòng vòng. Ansbach nhìn mà chịu hết nổi, bèn kéo nó vào lòng, “Ngày mai sau khi khôi phục hình người rồi nói là được chứ gì.”
Mèo đen “meo~” một tiếng ra chiều đồng ý.
Nhưng mấy ai đoán được chữ “ngờ”…
Ngày hôm sau thức dậy, mèo đen phát hiện máu trong người tràn trề năng lượng, nhưng lại không thể biến thành người.
Ansbach lười biếng nằm dài trên giường, đầu kê lên gối cao chuẩn bị thưởng thức vóc dáng khỏa thân mỹ miều của người yêu, nào ngờ chờ cả buổi trời, nắng sắp chiếu tới mông mà mèo vẫn cứ hoàn mèo.
“Sao thế?” Anh lấy ngón trỏ khều khều cằm mèo.
Mèo đen đổ gục xuống giường nằm ngay đơ cán cuốc.
Ansbach bật dậy, lo lắng ôm lấy nó, “Rốt cuộc là làm sao?”
…
Mèo đen nhảy lên rồi nằm dài trên bàn sách, giơ móng cào lên mặt bàn: Không biến được.
Ansbach biến sắc.
Mèo đen tiếp tục viết: Bị phép thuật nào đó giam cầm.
Nhớ tới dòng cuối trong thư Gordon có nhắc đến chuyện phong ấn, sắc mặt của anh trở nên u ám.
Thấy anh còn khó chịu hơn mình, mèo đen đành lấy lại tinh thần, dùng đôi chân bé xíu dịu dàng vỗ lên mu bàn tay anh tỏ vẻ an ủi.
Ansbach đấm mạnh lên bàn, một lúc sau lại bắt đầu lẩm bẩm: “Lẽ nào thật sự phải thử chơi dơi mèo?”
Mèo: “…”
Dẫu Ansbach có tức giận đến mức nào thì vẫn không thay đổi được một việc: Họ đang rơi vào tình cảnh hết sức nguy hiểm.
Bị ném về nước Anh, London, năm 1890.
Oregon tạm thời không thể biến thành người, chỉ đành làm chú mèo đen biết viết chữ.
Trong vòng ba tháng không quay về 2015, thân thể của Oregon có thể bị thiêu rụi.
…
Giả sử còn chuyện gì bi thảm hơn những chuyện kể trên, vậy chắc là chuyện dù có quay về quá khứ nhưng lại không thay đổi được gì.
Trên dường tới Thư viện Anh, Ansbach luôn thầm hy vọng hai chữ “giả sử” này không bao giờ xảy ra.
Nhưng hiện thực càng tàn nhẫn hơn những gì họ tưởng. Trong hơn cả vạn quyển sách, muốn tìm một quyển sách không biết tên gì, không biết tác giả, không biết nội dung đúng là quá khó. Mà khó hơn nữa là hai người không biết quyển sách đó có tồn tại hay không.
Để tiết kiệm thời gian, Ansbach bèn thôi miên nhân viên quản lý.
“Xoay ngược thời gian? Chỉ có mấy tác giả hâm dở mới nghĩ ra.” Quản lý mơ hồ nói: “Đó là năng lực của Thần.”
Ansbach: “…Ta muốn biết Thần có những năng lực gì.”
“Thần không gì là không làm được.”
“…”
Cuối cùng, vị quản lý bị thôi miên còn giới thiệu cho họ sang thư viện Tôn giáo.
Trên đường đến đó, mèo đen bỗng nghĩ ra một chuyện. Nó dùng móng cào lên tấm gỗ xốp Ansbach luôn mang theo bên mình: Thiên sứ.
Ansbach hiểu ý đáp: “Ý em là vị thiên sứ đóng vai phông nền trên biển?”
Mèo đen gật đầu.
Ansbach nói: “Khống chế thời gian không phải là năng lực bình thường, dù có là thiên sứ nhưng không phải ai cũng biết. Thiên sứ đó chỉ có một đôi cánh, địa vị trên thiên đường tuyệt đối không cao.”
Mèo đen thấy cũng có lý.
“Nhưng trong ba người có mặt ở đó, khả năng cao nhất chính là y.” Ansbach nói: “Tôi không hy vọng là hai tên còn lại tí nào.”
Zofie, hừ.
Gordon, hừ hừ!