Đến khi bóng lưng của Lawrence khuất sau góc cầu thang, Ansbach bực mình nói: “Em có phát hiện chúng càng lúc càng chẳng có phép tắc không?” Chúng đương nhiên là chỉ đám huyết tộc.
Oregon hiểu ý của anh. Trước đây phân chia đẳng cấp trong huyết tộc rất rõ ràng, chênh lệch vai vế một đời tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như huyết tộc tóc đỏ trào phúng chế giễu bề trên, dù Ansbach có là tên khốn kiếp ai nấy căm ghét đi nữa. Nhưng hiện nay, chẳng những huyết tộc tóc đỏ dám xấc xược mà thái độ của các huyết tộc khác cũng rất bình thản, không hề có tí gì tôn kính huyết tộc cấp cao.
Ansbach rất bất mãn, anh nói: “Đến lúc phải dạy lại phép tắc rồi.” Có thể bắt đầu từ tên Lawrence dám chen chân vào cuộc sống vợ chồng của hai người.
Oregon nói: “Họ tới nhân giới cũng chưa được lâu.” Những huyết tộc tham gia thánh chiến mới là đám bô lão đặt ra nguyên tắc ở nhân giới, sau khi họ rời đi, việc chấp hành và giám sát quy tắc trở nên dễ dãi hơn hẳn.
Ansbach nói: “Nên mới phải tránh cho chúng nhiễm thêm nhiều thói hư tật xấu.”
Chẳng giống mấy lời anh hay nói chút nào. Oregon không khỏi hoài nghi anh có mục đích khác: “Nói thật coi.”
Ansbach thành thật trả lời: “Tìm việc để Lawrence xéo đi làm.”
Oregon: “…” Tuy không muốn thừa nhận nhưng… Không sai, đây mới là tác phong của Ansbach Malkavian.
Ansbach khoát vai y và nói: “Chúng mình cũng lên lầu nghỉ ngơi nhé?”
Oregon chớp mắt: “Tôi không buồn ngủ.”
“Em chắc chứ?”
“Ừa, nhưng mệt lắm.”
“Em chắc chứ?”
“Không muốn cử động, cũng không muốn bị động.”
“Em chắc chứ?”
“…” Không thể không thừa nhận Ansbach càng lúc càng cao tay, chỉ dùng một câu đã khiến y bại trận, “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Ansbach dịu dàng mỉm cười, trong giọng nói pha chút vẻ trẻ con hiếm thấy, “Đằng nào cũng có Macewen canh chừng, chúng ta có thể trải qua vũ hội hóa trang hai người. Em có thể nhảy với tôi một bài không?”
“Khoan đã.” Oregon chạy đi đổi nhạc, sau đó phóng về và đặt tay mình lên bàn tay của anh, “Nhảy thôi.”
“Tôi gieo một hạt mầm,
Cuối cùng đã ra hoa kết quả,
…
Em là quả táo nhỏ của tôi,
Dù yêu em thế nào vẫn không đủ…” (Trích từ bài “Trái táo nhỏ“)
Ansbach cố gắng đổi mấy điệu nhảy vẫn không thể khớp với nhạc, cuối cùng chịu hết nổi bèn bỏ tay Oregon ra, “Cả nhạc lẫn lời gì mà kỳ cục quá! Bài này là bài nào vậy hả?”
“Bài ‘Trái táo nhỏ’ đanh thịnh hành ở Trung Quốc.” Oregon nói: “Anh không thấy chúng ta nên học tiếng Trung cho đàng hoàng sao?”
Ansbach lắc đầu không chút do dự.
Oregon nói: “Hồi đó anh còn bảo sẽ dẫn tôi đến Bắc Kinh.”
“Tôi sẽ thuê phiên dịch đi theo.”
“Ban nãy còn bảo sẽ là thế giới hai người.”
“Đúng, hai người, không có trái táo nhỏ.”
Oregon: “…”
Ansbach đổi sang tình ca tiếng Anh rồi nhảy lại.
Oregon nói: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
Ansbach nhướng mày, “Em thử xem.”
Oregon nắm lấy tay anh không chút chần chừ, “Tôi nhảy bước của nam được không?”
Ansbach nói: “Để lần sau.”
“Lần trước anh cũng nói thế.”
“Tôi quên rồi.”
“Lần trước nữa anh cũng nói thế.”
“…Vậy em hẳn phải biết ý nghĩa chân chính của ‘lần sau’ rồi chứ.”
Oregon lầm bầm: “Vĩnh viễn không bao giờ biến thành lần này.”
Ansbach hôn nhẹ lên bờ môi dẩu ra vì buồn bực của y.
“I wish we were sleepin’
...
The moment’s ours to keep...” (Trích từ bài “Go on for ever“)
Theo làn điệu của âm nhạc, ánh mắt Ansbach càng lúc càng dịu dàng, tan chảy dán chặt trên mặt Oregon.
Oregon rũ mắt như đang đắm chìm trong giai điệu, lại như đang suy nghĩ gì đó.
“Đang nghĩ gì thế?” Môi Ansbach chạm nhẹ vào trán y.
Oregon nói: “Theo thân phận hiện tại của chúng ta, chẳng lẽ không phải chơi mấy điệu nhạc lễ cầu hồn sao? Tư thế cũng không đúng nè, phải đổi thành…”
Ansbach lạnh lùng nói: “Bây giờ em im miệng được rồi đấy.”
Oregon nói: “Còn một câu.”
“Im, miệng.”
Oregon uất ức nhìn anh.
Ansbach nói: “Ngẩng mặt lên nhìn tôi.”
Oregon nói: “Nãy giờ vẫn nhìn nè, nhìn sắp thành hai con gà chọi luôn! Mũi của anh…”
“Đã bảo im miệng.”
“…”
Ansbach nhìn vào đôi mắt xanh biếc khiến anh yêu đến chết mê chết mệt, cuối cùng cũng tìm lại được cảm xúc ban nãy, dịu dàng hôn lên mí mắt của y, hôn lên chóp mũi của y.
Oregon thấy nhột phì cười, bị Ansbach trừng mắt một cái.
Ansbach cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhạt anh hằng mong nhớ suốt cả buổi tối một cách trân trọng, một cách trìu mến, không pha lẫn chút dục vọng nào.
Dưới sự kiên nhẫn của anh, Oregon cuối cùng cũng chịu phối hợp, y nhắm mắt lại, chầm chậm đặt tay lên vai anh rồi quàng qua cổ anh.
Ở giữa sảnh, hai đôi cánh trắng và đen từ từ hợp lại với nhau.
Hôm qua Lawrence ngủ trên lầu hai nhưng thân là huyết tộc đời thứ năm, động tĩnh dưới nhà cứ thế thẳng tiến vào tai cậu ta, hại cậu ta cả đêm ngủ chẳng yên giấc. Nếu không phải còn chuyện cần bàn bạc, cậu ta thật sự muốn chạy ngay về nhà ôm bà xã!
…
Í, tí quên, mình vẫn chưa có bà xã!
…
Đều tại loại huyết tộc chỉ biết lo no bụng mình, còn người khác đói chết cũng kệ như Ansbach mọi chuyện mới trì hoãn tới giờ, khiến cậu ta không có thời gian kiếm vợ!
Cả bụng đầy lửa giận, Lawrence bực bội đi gõ cửa phòng chủ nhà. Lần thứ nhất gõ ba lần, không ai trả lời, lần thứ hai gõ bốn lần… Đến khi cậu ta gõ tám lần, cả người đột nhiên không động đậy được nữa!
Chẳng cần đoán cũng biết là “chuyện hay ho” do Ansbach gây ra!
Hơn một đời là hay lắm hả!
Rảnh rỗi suốt ngày đi đàn áp người ta!
Vậy còn chưa nói, đằng này bên trong đột nhiên vang lên tiếng động. Tiếng ầm ầm kéo dài liên tục ba giờ đồng hồ, cậu ta còn nghe thấy Macewen bắt đầu chuẩn bị cơm tối, bên trong mới dần dần yên tĩnh.
Một lúc sau, cửa mở khóa và bật ra.
Ansbach mặc áo ngủ, tỏ vẻ bực dọc hỏi cậu ta: “Chuyện gì?”
“…” Kịch bản soạn sẵn trong bụng chẳng nói ra được chữ nào, Lawrence nuốt ngụm nước bọt và trả lời: “Tôi đến chào tạm biệt.”
Ansbach nói: “Không tiễn.”
Anh toan đóng cửa thì bị Oregon giữ tay lại.
Oregon thò đầu qua tay Ansbach và hỏi: “Có chuyện cần bàn bạc à?”
“Dạ có!” Lawrence sợ mình bị khí thế của Ansbach ảnh hưởng không dám gật đầu nên trả lời ngay và luôn.
Oregon nói: “Hay chúng ta vừa dùng cơm vừa bàn nhé.” Nói xong, y phóng cái vèo vào phòng ngủ rồi nhanh chóng trở ra, “Đi nào.”
Thứ nhất là sợ y đổi ý, thứ nhì sợ Ansbach cản trở, Lawrence quay đầu đi ngay. Về phần Oregon, y có theo thì theo, không được đi theo thì… cũng chẳng có gì lạ.
Sau đó Oregon xuống lầu và dẫn theo “của nợ” của y. Đã bảo sẽ vừa ăn vừa bàn nhưng đến lúc thật sự dùng bữa, “của nợ” liên tục dằn dao nĩa ly chén rầm rầm, cuối cùng chẳng nói được gì, đành phải kéo dài tới sau bữa tối.
Cũng may có Oregon không ngừng cố gắng, Ansbach cuối cùng cũng chịu xuôi theo không phá đám nữa.
Ba tách hồng trà, một đĩa cookies, một đĩa trái cây, rốt cuộc đi vào chuyện chính.
Nhiều phen giằng co cũng có chỗ tốt, Lawrence vừa mở miệng là đi thẳng vào đề: “Giáo hội muốn hợp tác với tôi.”
Oregon gặm táo nói: “Mở mang bờ cõi hả?”
Lawrence đáp: “Mượn danh sách của Nghịch Cửu Hội để tạo áp lực cho hai vị.”
Oregon hỏi: “Về mặt nào?” Ansbach và y là hai huyết tộc đời cao nhất ở nhân giới, y không nghĩ Lawrence có khả năng làm gì họ.
Lawrence cười khổ đáp: “Trên mặt dư luận. Khi các vị đi mất, có một thời gian giới huyết tộc rơi vào hỗn loạn, để tránh cục diện trở nên rối rắm giáo hội muốn chúng ta tạm thời đề cử ra đại diện ở nhân giới. Tiểu Minh Vương rút lui, hai vị mất tích, tôi chỉ đành cố gắng gánh vác.”
Oregon nói: “Dư luận cậu nói là sao?”
Lawrence liếc Ansbach rồi cười khổ đáp: “Với hai vị có lẽ chẳng đáng là gì.” Về phương diện dư luận, Ansbach và Oregon còn sóng to gió lớn nào chưa gặp phải. “Tôi không từ chối hợp tác một mặt là vì muốn biết bước tiếp theo chúng định làm gì, một mặt là vì sau khi huyết tộc bế quan tỏa cảng, vị trí của chúng ta ở nhân giới trở nên vô cùng nhạy cảm, nhất định phải mượn sức giáo hội.”
Oregon bắt đầu chẳng còn hứng thú, “Cậu cứ tùy tình hình mà làm.”
Lawrence cũng chẳng trông mong hai quý ngài đây hứng thú với chuyện này, chỉ cần họ không cản trở là như bây giờ là được rồi. Vốn định tạm biệt nhưng tròng mắt cậu ta lại đảo tròn, sực nhớ tới một chuyện, “À phải, tôi rất tò mò về một việc.”
“Việc gì?”
“Hôm qua sao ngài Ansbach không hề giải thích?”