Đây là lần thứ ba Ansbach đặt chân lên đảo Deception.
Lần thứ nhất là mang xác của Oregon chìm trong hôn mê đến giấu ở vùng đất phong ấn.
Lần thứ hai là đến tìm xác của Oregon.
Lần này…
Xem như tham quan du lịch cũng được.
Nhìn Oregon sánh vai bên mình, anh lẳng lặng nắm lấy bàn tay đang đặt lên đầu gồi của y.
Vừa ngắm đảo Deception, trong lòng Oregon vừa trỗi lên bao cảm xúc. Yêu hận quyết liệt dần bị tháng năm bào mòn, từ từ dung hòa trong nhiệt độ cơ thể của người yêu. Tranh chấp đúng sai từng bầu bạn trong thời gian dài đăng đẵng chầm chậm dịu đi nhờ sự cảm thông cho nhau. Tương lai vốn tưởng mờ mịt, không có ngày mai trong vô thức chuyển mình thành viễn cảnh tươi đẹp, ấy chính là được nắm tay đồng hành với người bên cạnh mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm… Cứ thế mãi đi về phía trước.
Bầu không khí đang ấm cúng là thế mà chiếc thuyền lại đột nhiên rung lên.
Ansbach không thèm quay đầu lại đã bảo: “Viện bảo tàng của vùng đất phong ấn còn thiếu tiêu bản của ma nữ đấy.”
Thuyền ngừng rung.
Oregon tò mò quay lại xem thử ả đang làm gì thì nhìn thấy tạo hình “thám tử lừng danh” ban đầu xuất hiện.
Ansbach hỏi: “Chập dây gì đấy?”
Yvonne đáp: “Lạnh.”
Ồ, ma nữ sợ lạnh.
Ansbach cùng Oregon nhìn nhau một cái.
Yvonne có dự cảm xấu, đang định co giò bỏ chạy thì mũ đã bị kéo xuống. Oregon giữ chặt vai ả, đạp lên giày ả, Ansbach kẹp cổ Yvonne, túm lấy mớ tóc quý báu sống sót sau bao thử thách. Yvonne bị khóa chặt lại giữa hai người.
Yvonne thét ầm lên.
Ansbach lấy nón nhét vào miệng ả, “Nói đi, mục đích đến vùng đất phong ấn của cô là gì.” Trước đây không tính toán với ả là để giữ cho tâm trạng vui vẻ trong chuyến du lịch, giờ đây bắt đầu xử lý vì không muốn vô cớ rơi vào bẫy của người khác.
Yvonne liếc mắt ra hiệu về phía vành nón lộ ra khỏi miệng: “…”
Ansbach lấy nón ra.
Yvonne đáp: “Giúp các ngươi…” Nón lại bị nhét vào.
Oregon nói: “Cứ thế này không phải cách.”
Ansbach nhìn lọn tóc chưa đến hai mươi sợi trong tay rồi rút một sợi ra và giựt đứt.
Yvonne tru tréo.
Ansbach lại rút thêm sợi khác ra lay lay trước mặt Yvonne.
Yvonne “ưm ưm” la lối.
Oregon lấy cái mũ ướt sủng ra khỏi miệng ả.
“Nghe ta nói hết đã.” Yvonne thở mạnh rồi nói: “Ta thật sự đến để giúp các ngươi!”
Oregon ngờ vực hỏi: “Thật lòng?”
Yvonne thẳng thừng đáp: “Bị ép.” Không bị ép có ai điên mà đi giúp kẻ thù?
Oregon nói: “Ồ thế ta yên tâm.”
Yvonne: “…”
Ansbach hỏi tiếp câu khác: “Cô được tích sự gì?”
Yvonne hít sâu vào và đáp: “Máu của trưởng lão Singh ở trong tay ta.”‘
Ansbach chìa tay ra.
Thứ này vô cùng quan trọng nên Yvonne đương nhiên không dễ dàng chịu giao ra. Ả vờ như không thấy bàn tay của Ansbach và nói tiếp: “Ngoài ra, lúc ta đến vùng đất phong ấn cũng chính là lúc phong ấn bị mở ra. Ta đã được chứng kiến cảnh tượng khi ấy.” Nếu không phải vì thế, ả đã chẳng cần trốn chui trốn nhủi, cả địa ngục cũng không dám về.
Oregon hỏi: “Cô nhìn thấy cái gì?”
Yvonne tránh không nhìn thẳng vào ánh mắt áp bức của y, dõi về hướng đảo Deception xa xa và trả lời một cách cẩn thận, nghiêm túc vô cùng: “Đọa, thiên, sứ.”
Oregon hỏi tiếp: “Rồi sao nữa?”
Yvonne suýt nữa đã đanh mặt lại, ả đưa tay đẩy gọng kính râm lên và nói: “Màn kịch này đã rõ lắm rồi, tiếp theo đây có phải các ngươi quên tin tưởng và quyết định hợp tác với ta cùng đi khai thác… Đi khám phá đảo Deception không?”
Oregon nói: “Bọn ta đâu phải đang quay chương trình Discovery, không ép chết cô bọn ta sẽ không đi đâu hết.”
Yvonne: “…” Trước đây nếu có một người đàn ông tướng tá ngon lành, mặt mũi điển trai nói muốn “ép chết” ả, ả sẽ bảo “come on~”, nhưng giờ đây ả chỉ muốn nói: CALM DOWN!
Ansbach lại giật một sợi tóc.
Yvonne gần như phát điên: “Cái tên điên này, ta nói rồi mà! Sao ngươi còn động vào tóc của ta!”
Ansbach đáp: “Nội dung không quá đặc biệt, còn kém lắm.”
Yvonne giận dữ nhìn anh, thật lâu sau mới khóc lóc om sòm nã cả tràng pháo: “Lúc đến vùng đất phong ấn, ta nhìn thấy đọa thiên sứ phá giải phong ấn, toàn bộ huyết tộc bị nhốt đều tỉnh dậy trong giấc ngủ. Ta sợ bị địa ngục diệt khẩu nên ở lại nhân giới, ai ngờ lại bị một tên nhiều chuyện bắt về!” Nói xong lại tiếp tục trừng mắt Ansbach, “Ta bị Mammon nhốt ở tầng thứ bảy của địa ngục, sống những ngày tháng không thấy ánh sáng. Là Metatron cứu ta ra!” May mà ả kịp nhớ tới chiếc phao cứu hộ mang tên Metatron, “Để tìm hiểu rõ bí mất của vùng đất phong ấn, ta lén tới nhân giới để giúp các ngươi! Hết! Đừng hỏi nữa, có hỏi cũng chẳng còn gì để nói.”
Ansbach và Oregon nhìn nhau một cái rồi bỏ tay ra. Yvonne chưa chắc đã nói ra toàn bộ sự thật nhưng có vẻ đã đến giới hạn của ả. Ả vẫn còn giá trị lợi dụng, giờ chưa phải lúc trở mặt triệt để.
Oregon vẫy nón cho ráo rồi đội lên đầu Yvonne.
Yvonne nhét mớ tóc quý báu còn sót lại vào nón thật kỹ.
Oregon thò tay xuống nước khuấy nhẹ, thuyền nhỏ lập tức vọt thẳng đến bờ.
Trên bờ có mấy con chim cánh cụt, nhìn thấy người là lạch bạch chạy đi.
Nhìn vóc dáng ú nần của chúng, Ansbach liếm môi nói: “Máu của chúng chắc tươi mát lắm.”
Oregon nói: “Phải đó, chẳng cần thêm đá luôn.”
“Động vật dễ thương thế này mà các ngươi cũng bỏ vào miệng được hả?” Yvonne vội chạy tới lùa cánh cụt đi.
Oregon nói: “Vừa nhìn là biết ngay thớ thịt không ngon, nhiều mỡ quá.”
Ansbach gật đầu nói: “Tôi ghét mấy thứ dầu mỡ.”
Hai người nắm tay nhau bỏ đi.
Yvonne lùa cánh cụt xong quay về: “…”
Dù phong ấn đã mất đi hiệu lực nhưng vị trí của vùng đất phong ấn vẫn không thay đổi.
Ansbach phất tay khiến lớp tuyết dày cộm dâng lên để lộ hàng loạt thi thể. Tuyết đóng băng thân thể của họ, giữ lại hình dáng của họ vào thời khắc cuối cùng. Mấy chục thành viên của quân đoàn Thủ hộ thần thánh đều chết ở đây, trên người không có quá nhiều vết thương, trông có vẻ qua đời khá nhanh do bị đánh lén bất ngờ, thậm chí trên mặt vài kẻ vẫn giữ nụ cười khi đang tán gẫu với bạn bè, đối lập với những cái xác mặt mày dữ tợn khác. Cảnh tượng này quá sức quái dị.
Ngoài thành viên của quân đoàn Thủ hộ thần thánh, trên mặt đất còn có xác của không ít huyết tộc, nhưng đều là đời thứ năm trở xuống.
Cái chết của họ rất lạ, trông bề ngoài không có vết thương gì, không có dấu hiệu đánh nhau, nhưng vào cùng một thời điểm, vài kẻ bị dọa chết, vài kẻ khác lại tự nhiên chết đi.
Ở đây không có pháp y nên chẳng ai biết cách kiểm tra xác chết tường tận.
Vào lúc này, Oregon bắt đầu nghi ngờ giá trị của Yvonne.
Vì tới bây giờ, ả chỉ nhắc đến đọa thiên sứ, mà lại chẳng ăn nhập gì.
Oregon cùng Ansbach nhanh chóng đi vòng hết hòn đảo, để lại dấu chân vô cùng rõ ràng để đánh dấu.
“Xem ra không có thêm thu hoạch gì mới.” Ansbach nói.
Oregon bảo: “Nên đi tìm Yvonne thôi.”
Y tin Timothy để Yvonne đi cùng họ nhất định không thể nào chỉ vì những gì ả chứng kiến.
Hai người leo lên đỉnh núi.
Oregon tinh mắt, vừa liếc thấy một bóng người là lập tức hất tay làm dậy lên một trận gió mạnh cuốn theo cả tuyết.
Yvonne khó khăn lắm mới tìm được đường “về với tổ chức” lại bị tuyết bắn đầy mặt, vật vã phủi hết tuyết trên người đi thì đôi cẩu nam nam kia đã sánh vai xuống núi.
“Ê!”
Oregon lắc đầu.
Yvonne lại ê thêm tiếng nữa, nhưng càng gọi họ đi càng nhanh hơn, cuối cùng ả nhịn hết nổi bèn chặn ngay trước mặt hai người: “Không nghe thấy ta gọi các ngươi sao?”
Oregon gật đầu đáp: “Có nghe.”
“Sao không trả lời?”
“Có trả lời.” Oregon nói: “Ta lắc đầu đó.”
Yvonne: “…” Lắc đầu là sao? Không thèm nghe?
“Cô ê, ta không muốn bị ê.” (1)
Yvonne: “…” Đùa nhạt nhẽo ở nơi nhạt nhẽo như Nam Cực có còn là đàn ông không hả?
Oregon đột nhiên biến sắc rồi che mặt lại, Yvonne còn tưởng sau lưng xuất hiện gì đó, toan quay lại nhìn thì nghe Oregon điên cuồng gào lên: “Hajima~! Annie~! Chị đừng nói nữa, dù chị có nói gì em cũng không rời xa anh ấy đâu! Chị cho bọn em toại nguyện đi! Em và anh Ans thật lòng yêu nhau mà! An… nie…”
Yvonne mặt rõ vẻ “không muốn dây vào thằng thần kinh”.
Oregon đau đớn kéo tay ả nói: “Annie! Chị thật sự không thể cho bọn em toại nguyện ư? Không có anh ấy, em sẽ chết, em thật sự sẽ chết!”
Yvonne nghĩ: Chết lẹ giùm.
Oregon chụp lấy cánh tay Ansbach, nước mắt giàn giụa rơi xuống đất tí tách, “Hu hu hu! Annie muốn chia cắt đôi mình, chị ấy quyết không để chúng ta được ở bên nhau! Hỡi người yêu của em, chúng ta phải tính sao đây? Làm thế nào mới có thể để một người bị hủy hoại là em và một người tàn tật là anh được sống chung với nhau?”
Ansbach liếc Yvonne một cái.
Yvonne thầm giễu trong bụng: Biết ngay mà. Ả bất đắc dĩ liếc lại đầy khinh bỉ, sau đó giả vờ cười nói: “Chị đồng ý cho hai đứa bây được ở bên nhau.” Rồi cứ hành nhau cả đời đi nhé! Đừng thả ra xã hội hại người vô tội.
“Cắt!” Chỉ trong một giây, Oregon đã đổi vai thành đạo diễn, y quay sang dạy Yvonne kịch bản: “Chuyển biến tâm lý của cô vậy là chưa thuyết phục. Cô là người phụ nữ mới bị đàn ông bỏ rơi, có dục vọng chiếm hữu người em trai duy nhất vô cùng mạnh mẽ…”
Y còn chưa nói xong, Yvonne đã cảm nhận được rõ nét thế nào gọi là “dục vọng chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ”. Từ lúc ra đời tới giờ, đây là lần đầu ả biết cái gì gọi là ánh mắt hình lưỡi dao! Chỉ cần dùng ánh mắt đó gườm mình thôi là mặt đủ thấy tê tái!
“Tốt, diễn viên đã vào trạng thái! Chúng ta diễn lại lần nữa!”
“Action!” Mới giây trước còn là đạo diễn nghiêm túc, giây tiếp theo Oregon đã hoàn toàn nhập vai cậu chàng đáng thương bị chia cắt với người yêu, “Annie à…”
Yvonne: “…” Mệt tim ghê.
Bị giày vò cả tiếng đồng hồ, cuối cùng vở kịch bi lụy về một chàng trai cầu xin chị mình chấp nhận mình và người yêu cũng đi đến hồi kết tốt đẹp.
Yvonne bị vị đạo diễn yêu cầu nghiêm khắc hành hạ thiếu điều gục gã.
Oregon nhàm chán duỗi tay hỏi: “Giờ chơi gì nữa đây?”
Yvonne đáp: “Nghe nói trên núi có suối nước nóng, chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi?”
Khóe miệng Oregon khẽ nhoẻn lên, đưa mắt nhìn Ansbach một cách kín đáo rồi lớn tiếng phụ họa: “Được đấy được đấy, ta thích tắm suối nước nóng nhất.”
Yvonne: “…” Rõ ràng mình là người đặt bẫy nhưng sao sau khi người ta rơi vào hố, ả cứ có cảm giác người sa lầy là mình?
***
Chú thích:
(1) Yvonne gọi “ê”, trong tiếng Hoa cũng có nghĩa là “đút”. Oregon trả lời có hai nghĩa, một là không thích bị gọi kiểu láo như vậy, hai là không thích bị Yvonne đút.