Đây chẳng phải chứng minh cánh của thiên sứ có thể giấu vào ư?
Cũng đang gián tiếp đề cao khả năng thiên sứ Gordon thu phục chính là Metatron?
Ansbach cảm thấy Malkavian làm sao xứng với danh “điên” cho được, cái thế giới này chẳng phải còn “điên” hơn sao.
Tommy đứng trong cái bóng của anh, vỗ vai anh, cuối cùng nhịn hết nổi mới nói: “Chuyện này có nguyên nhân đấy.”
“Ta đang nghe đây.”
“Truyền thuyết kể rằng vào thời kỳ thế giới đang được kiến tạo, các lục địa không ổn định lắm, để tránh cho các lục địa sụp đổ, tan rã thành những hòn đảo nhỏ, Thần chôn dưới các lục địa mười bốn cọc gỗ. Cũng có người nói đó chính là mười bốn đôi cánh của Metatron.”
Ansbach nói: “Có khả năng. Cánh chính là biểu tượng cho sức mạnh của thiên sứ. Sau khi các thiên sứ bốn cánh và sáu cạnh sa đọa, Thần thu hồi những đôi cánh thừa thãi, chỉ để lại một đôi với hy vọng khi biết sai, bọn họ sẽ dùng đôi cánh ấy để quay về thiên đường.”
Tommy đau xót nói: “Đáng tiếc đọa thiên sứ bị sức mạnh tà ác xâm chiếm, càng lúc càng cách xa thiên đường.”
Mắt Ansbach lóe lên, nảy ra một suy nghĩ, “Nếu có người tìm được cánh của Metatron, có phải sẽ sử dụng được sức mạnh của người hay không?”
“Không thể nào!” Tommy phủ định.
“Tại sao?”
Tommy đáp: “Răng của anh rụng rồi còn dùng được không?”
Ansbach đáp: “Sao lại không?” Vẫn cứng rắn như cũ à nha.
“…” Tommy sợ huyết tộc nảy sinh ý định không hay với cọc gỗ nên vẫn kiên trì khuyên: “Nếu dễ để người khác dùng như vậy thì nhân giới đã sớm nát như tương.”
Ansbach nói: “Nghe đồn thế giới ban đầu vốn chỉ có một khối lục địa, hiện tại… Từ ‘nát như tương’ này cũng đúng ấy chứ?”
Tommy nghẹn họng.
Ansbach càng nghĩ càng thấy mình đi đúng hướng. Bất kể có phải Gordon đã lợi dụng cánh của Metatron để xoay vần thời gian hay không thì anh vẫn có thể dùng cách đó để đưa mình về tương lai!
“Đi đâu để tìm được mười bốn đôi cánh đó?”
Một tên huyết tộc nắm giữ thời gian để làm cái gì?
Dẫn cả đội quân trở về tham gia thánh chiến?
Hay là đốt sạch Adam lẫn xương cốt của người trước khi Eva được sinh ra?
…
Dù sao chắc chắn chẳng phải để tham quan kỷ băng hà đúng không?
Tommy thấy máu trong người như chảy ngược. Gã tự trách mình không biết giữ mồm giữ miệng gây ra họa lớn, vì vậy bèn phẫn nộ từ chối: “Tôi sẽ không để lộ nửa chữ! Anh đừng hòng tìm được chúng!”
“Ta vì viết luận văn mà thôi.”
“Đừng có gạt tôi, trông anh còn chả bịa nổi đề tài luận văn nữa là!”
Ansbach nhìn mèo đen, mèo đen thè lưỡi bày tỏ không giúp được gì, “E hèm, ‘Bình luận về ảnh hưởng sức hút trái đất đối với cánh của thiên sứ’ có được không?”
“Cảm giác bịa đặt qua quýt quá.”
Tức là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Nụ cười của Ansbach lạnh dần, “Hình như ta còn chưa tự giới thiệu bản thân?”
Tommy kiên quyết không nhảy vào tròng, “Nếu anh không bị suy não thì chắc anh vẫn còn nhớ lúc mới vào anh có tự giới thiệu mình là huyết tộc.”
“Nhưng đâu có nói là gia tộc nào của huyết tộc nhỉ.”
…
Linh cảm không lành!
Tommy tự lừa dối bản thân, “Tôi không muốn biết đâu!”
Ansbach khoe ra hai chiếc răng nanh đối xứng và cười hiền dịu, “Lúc thánh chiến từng ra sức giúp đỡ giáo hội đấy.”
Tưởng gã khùng hả? Huyết tộc ra sức trợ giúp giáo hội trong thánh chiến?
Tommy lắc đầu bảo: “Lôi kéo quan hệ cũng vô dụng, tôi không nói với anh đâu.”
“Malkavian.”
…
“Ôi không!” Tommy đập đầu vào bàn.
Ansbach thương hại hỏi tiếp: “Có cần nói thêm một tin tốt không?”
Tommy đáng thương giương mắt nhìn anh.
Ansbach nhếch miệng cười, “Hiện tại tâm trạng của ta không tồi, sẽ không giày vò cậu thảm lắm đâu. Ít ra không rút xương sườn của cậu ra như Thần đã từng làm.”
Tommy thấy tay anh đang từ từ vươn tới cổ mình thì cả kinh nói: “Khoan đã! Tôi thật sự không biết mười bốn cọc gỗ đang ở nơi nào. Làm sao Metatron lại báo mộng cho tôi biết mấy chuyện này được.”
Ansbach nói: “Ngại quá, đáp án này ta không chấp nhận.”
“Nhưng mà!” Tommy nuốt một ngụm nước bọt, “Thầy của tôi biết nhiều hơn tôi. Có lẽ thầy sẽ cho anh một đáp án hay hơn.”
“Thầy của cậu ở đâu?”
“Tòa thánh trung ương.”
“Ha ha.” Anh không ngại đi thăm tòa thánh trung ương một vòng nhưng không phải là bây giờ.
“Nhưng mà!” Tommy nhanh chóng nói: “Hai ngày trước thầy vừa tới London tổ chức hội nghị.”
Ansbach cười vui vẻ, “Tham gia hội nghị đúng hẹn là thói quen tốt.”
Mèo đen liếc anh một cái. Không biết vị nghị viên nào thường vô cớ trốn họp.
Như cảm giác được ánh mắt của nó, Ansbach che mắt nó lại rồi ôm nó vào lòng, “Trong lúc tôi không biết gì cả thì em biết được nhiều chuyện đấy chứ.”
Mèo đen đơ.
“Đợi hai đứa mình rảnh rỗi sẽ thanh toán từng chuyện một nhé.” Anh vừa mỉm cười vừa đặt lên tai nó một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
Tommy thầm cầu nguyện với Thần: Huyết tộc họ Malkavian đúng là biến thái, không ngờ còn đi ăn hiếp cả mèo nhà mình! Còn là mèo đực nữa chứ! Hy vọng cái lưỡi dẻo quẹo của thầy có thể xua tan ý xấu của hắn, để mười bốn cọc gỗ yên ổn ở nguyên vị trí ban đầu.
John White từ trên giường ngồi bật dậy, quả cầu lông trên chóp nón ngủ chắn trước mũi ông, khiến ông không thể không hắt hơi mấy cái.
Ansbach: “…” Hết khăn tay để dùng, anh bèn kéo tay áo Tommy đưa đến trước mặt ông lão.
John lấy tay áo xì mũi rồi hít vào và nói: “Cảm ơn! A… Anh là ai?!”
Ansbach biết điều lùi ra sau ba bước.
Tommy tiến lên một bước, thuật lại đầu đuôi mọi chuyện cho vị thầy gần tám mươi tuổi của mình.
“Cái gì?” John thét lên chói tai: “Con đã tiết lộ tung tích của mười bốn cây cọc gỗ với hắn ta?”
“Không, con không có ạ.” Chợt thấy sau lưng ớn lạnh, Tommy vội vã sửa lời: “Nhầm! Nào có ạ, vốn con đâu có biết!”
“Ý con là nếu biết con đã tiết lộ với huyết tộc – Kẻ thù của chúng ta rồi ư?”
“Không, con không có ý đó.”
Còn chưa vào đề hai thầy trò đã sa vào đấu khẩu không có hồi kết, từ chỉ trích từ một phía thăng cấp thành oán trách lẫn nhau với tiết tấu điên cuồng. Thấy mọi chuyện càng lúc càng căng, không thể khống chế, John lôi tuyệt chiêu “sắp tắt thở” ra dùng và giành được thắng lợi.
Nhìn gương mặt não nề của Tommy, John đắc ý vén chăn xuống giường, “Ủa? Huyết tộc con dẫn đến đâu?”
Tommy đáp: “Con mới thấy họ đi về phía nhà bếp.”
John ngờ vực hỏi: “Họ xuống bếp làm cái gì? Thức ăn hợp khẩu vị họ trong căn nhà này chẳng phải chỉ có hai thầy trò chúng ta sao?”
Tommy: “…”
Nhà bếp rất yên tĩnh.
Ansbach dùng dao ăn xén mẩu bơ nhẹ nhàng phết lên sandwich, sau đó cắt sandwich thành từng miếng nhỏ, đút cho mình một miếng, mèo đen một miếng, mình một miếng…
Trông hình ảnh ấm cúng của họ, John và Tommy thấy nổi hết cả da gà.
Ansbach đột nhiên ngẩng đầu lên, “Các người muốn ăn không?”
Tommy vô thức lắc đầu, “Không, hai vị từ từ dùng.” Dù bóng đèn đã được phát minh nhưng nghĩa bóng vẫn chưa phổ biến rộng rãi, Tommy đương nhiên không biết vì sao mình lại vô thức lắc đầu.
John nhẹ giọng kháng nghị: “Đó là bữa sáng của tôi.”
Ansbach đáp: “Cảm ơn.”
“Chẳng kính lão tí nào.” John làu bàu.
Ansbach mải mê thưởng thức dáng vẻ quyến rũ khi mèo đen dùng lưỡi liếm mép, lơ đãng nói: “Ông có chắc ông muốn thảo luận chuyện tuổi tác với ta không?”
John đáp: “Không, tôi đang muốn thảo luận trạng thái của sinh mạng. Tôi sắp phải vào quan tài.”
Ansbach nói: “Với trạng thái sinh mạng của ta, ta lúc nào cũng sẵn sàng vào quan tài nằm.”
…
John nhìn Tommy bằng ánh mắt không dám tin, “Có phải thầy vừa thảo luận chuyện vào quan tài nằm với một tên huyết tộc không?”
Tommy đáp bằng giọng đồng tình: “Con có thể cắt bỏ đoạn ký ức này.”
John hắng giọng rồi quay sang bảo với Ansbach: “Đi thôi.”
Ansbach nhướng mày.
“Anh có thể mang theo bữa sáng của tôi đi cùng.” John xoay lưng bỏ đi, quả cầu lông đánh một vòng cung trên không và đập vào mặt Tommy, sau đó vênh váo đi về phía trước hệt như chủ nhân của nó.
Tommy hít sâu một hơi và nhanh chóng đi theo.
John mang đèn dầu xuống kho sách dưới tầng hầm nhưng không nghe thấy tiếng động gì sau lưng thì khó chịu quay đầu lại hỏi: “Sao hắn ta còn chưa theo xuống?”
Tommy chỉ về phía trước.
John quay ngoắt lại, nhìn thấy đối tượng mình vừa mới than phiền đang chiếm cứ chiếc ghế của mình, ôm mèo dịu dàng vuốt ve nó. Khóe miệng ông lão giật nhẹ, vờ như chẳng có việc gì, thản nhiên gác đèn dầu lên tường rồi bước đến trước giá sách, rút quyển bút ký giữa đống sách dày cộm đưa cho Ansbach.
“Đây là cái gì?” Ansbach giở sách ra xem, bên trong là mấy hình vẽ kỳ lạ.
John nói: “Nắm giữ thời gian chẳng khác nào nắm giữ cả thế giới. Đây là lời của chủ nhân quyển bút ký.”
Ansbach lật qua trang bìa, nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Gordon Turner.
“Kẻ điên muốn nắm bắt điều huyền diệu khi khống chế thời gian không chỉ có mình anh, ít ra tên hắc vu sư này cùng chung chí hướng với anh. Anh có thể xem bút ký của gã, biết đâu có thể tìm ra chút gợi ý.” John vờ nhơ không thấy ánh mắt ám hiệu của Tommy, “Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, có khả năng hắc vu sư này không còn trên đời nữa. Suy cho cùng ham muốn giành được quyền lực của Thần chẳng khác nào đi tìm cái chết.”
Ansbach nhanh chóng lướt hết bút ký, “Lão ta chưa chết.”
John cả kinh hỏi: “Anh quen biết ông ta?”
“Hơn nữa thí nghiệm của lão rất có thể đã thành công.”
John hốt hoảng hô lên: “Không thể nào!”
Ansbach không nói ra chuyện mình đến từ tương lai, quen hệ giữa anh và giáo hội còn chưa tốt đến mức không giấu diếm chuyện gì, “Lão ta có thể sử dụng phép đóng băng thời gian.” Anh xuyên tạc sự thật, “Ta muốn tìm ra nguyên nhân và cản trở lão ta.”
John không tin lời anh, hoàn toàn không tin. Giáo hội thế kỷ 19 chưa bước vào giai đoạn hòa bình lâu dài với huyết tộc, hai bên vẫn mang địch ý và cảnh giác với nhau. Ông nói: “Nếu vậy tôi đây không giúp được gì. Tôi cũng không biết vị trí mười bốn cọc gỗ ở đâu.”
“Được thôi.” Ansbach bồng mèo đứng dậy, trong nháy mắt biến mất khỏi tầng hầm khiến John và Tommy trở tay không kịp.
Jonh đột nhiên kêu lên: “Hỏng bét!”