Khò khò…khò khò…Trên chiếc giường nho nhỏ có con bé con con_chủ nhân của tiếng ngáy.Tóc tai bù xù,chăn ga hỗn độn,còn dáng ngủ khỏi nói, người nằm úp, hai tay dang ngang,hai chân dang ngang nốt, tiện thể cuộn thêm vòng chăn. Đây gọi là bức người đẹp ngủ mơ bất quá nhân vật chính không phải mĩ nhân gì.Đang ngủ thì:
-Nha ơi, Nha. Dậy đi con muộn rồi.
Nó lấy hai tay che tai lại, mắt vẫn nhắm nghiền,miệng lẩm bẩm : “Gì nữa vậy,mới sáng sớm” rồi ngủ tiếp.
Thấy nó không đáp lại mẹ nó lại mở volume độ to hết cỡ:
-Nha, có dậy không hả?
-Mẹ, để con.Ông anh nó xắn tay áo hùng hổ lên tầng,đạp tung cửa phòng,hai tay chống hông ,xông vào trong phòng nó rồi túm lấy con bé lôi dậy (hệt như xã hội đen đi đòi nợ), nghiến răng:
-Mày chịu dậy chưa?
Nó mở mắt,cười hì hì : “Dạ, đại ca, em dậy” rồi gỡ tay ông anh hai, lao ra khỏi giường, bay vào nhà tắm với tốc độ nhanh nhất.
15 phút sau nó xuống nhà ngồi vào bàn,bắt đầu xử lí bữa sáng.Mẹ nó cầm hộp cơm trưa để vào trong balo cho nó.
Ăn xong ,nó đeo balo, uống nốt cốc nước rồi phóng ra ngoài cửa, vẫy vẫy tay:
-Bye bye ma ma, bye bye đại ca ,con đi học.
Nói rồi nó quay lưng đi.Đã bắt đầu một năm học mới.Sẽ có những gì chờ cô nhóc nhỏ mới 16 tuổi đầu chẳng có gì nổi bật,cũng chẳng thông minh, chẳng hiền lành ,thục nữ gì như nó.Thi vào cấp ba khá chật vật với nó ,căn bản trường này lấy điểm cao.Số nó cũng hên khi điếm nó cao hơn điểm sàn 0,25.Nó tự hỏi liệu trường cấp ba có tuyệt như những gì nó tượng tưởng không?Và… nó sẽ có gấu chứ? Nó khúc khích cười.Không biết có đứa nào cùng lớp với nó không.