-Anh Quang.
-Mạch Nha à.Quang ngước mắt lên nhìn.
-Cho anh này.Nó đưa cho Quang chai nước.
Quang với lấy,mở nắp tu một hớp dài:
-Cảm ơn em nhá.Rồi chỉ vào bên cạnh: “Tới đây ngồi
đi”.
Nó bước
tới ngồi xuống.Người anh đẫm mồ hôi.Mái tóc ướt nhẹp rỏ từng giọt nước xuống
áo.Nó ngồi kế bên anh, cảm nhận thấy từng nhịp thở của anh,ngửi thấy cả mùi mồ
hôi ngai ngái.Nó bắt đầu thấy nóng hết người,trống ngực đập thình thịch.
-Em sao vậy?Mặt em đỏ thế,còn đổ mồ hôi nữa.Say nắng
à.Quang nhìn nó.
-Ơ…không …em…em…không làm sao hết.À…mà em có việc…em
đi trước nhá.Nó luống cuống đứng dậy rồi chạy về lớp, lòng kêu gào “Trời
ơi,ngại quá”.
Quang lắc đầu cười.
Bước vào lớp,nó vỗ vỗ ngực.Sao tim đập nhanh quá
vậy.Sờ lên mặt nó càng giật mình :
-Sao nóng dữ vậy trời.
Nó đập tay vào đầu mình mấy cái,miệng không ngừng lẩm
bẩm : “Toi rồi,say nắng rồi,say nắng rồi”.
-Say nắng khỉ gì.Say tình thì có.
Nó giật nảy mình quay lại, thấy Hải đứng ngay sau lưng.Nó túm lấy thằng bé gắt ầm lên:
-Mày thích dọa người thế à.
-Đâu,tao chỉ đang khai thông não cho con ngu nào đang
lẩm bẩm tự gạt mình đó thôi.Hải tỉnh bơ.
-Sao mày biết vậy?
-Chuyện gì?
-Đừng nai nữa mày.
-Ờ nhìn thấy tận mắt sao mà không biết chứ.
Nó lấy hai tay che mặt lại:
-Mất mặt quá.Hải ơi cho tao chút danh dự đừng kể với
Như Ý nha.Nó sẽ chọc tao chết mất.
-Định dấu tao á.Quên đi,chị đây biết hết rồi.Như Ý vỗ
vai con bé.
Nó hoảng.Hôm nay hai đứa này làm ma à ,sao gì cũng
biết vậy trời.Nó đau khổ:
-Thôi tao đi chết đây.
-Ờ chết đi tao được ăn xôi gà.Hải phán.
-Ấy đừng chết.Tao là tao chưa có tiền đi viếng mày
đâu.Như Ý xua tay.
-Bọn đểu.Nó nhìn khinh bỉ.
-Đểu từ bé mà.
Nó ngồi bên cửa sổ,cóc thèm để ý tới hai đứa đểu giả kia.Một làn gió thổi qua làm tung bay những sợi tóc mai
của nó,xua đi cái nóng mùa hè.Ánh nắng chiều rực rỡ hắt lên làm rạng ngời gương mặt
nó_gương mặt dễ thương như ánh mặt trời.Góc sân sau có ai đang mỉm cười nhìn về
phía nó: “Mạch Nha”.