Hết giờ hai đứa nó hùng hùng hổ hổ đến lớp Quang , khi tới còn không quên bắn những tia rét lạnh về phía anh. Quang bước ra ngoài sắc mặt rất khó coi :
-Hai em vì chuyện của Mạch Nha mà đến đây phải không? Hừ, nhát gan như vậy, việc dám làm mà không dám nhận phải để kẻ khác nói thay.
Thấy sắc mặt Quang trở nên kinh miệt , Hải nổi khùng lên :
-Anh vừa phải thôi chứ. Mạch Nha chẳng phải đã giải thích rõ với anh rồi sao?
-Giải thích? Buồn cười. Từ hôm đó đến nay anh chưa có gặp cô ấy, cô ấy giải thích với anh kiểu gì?
-Anh đừng có giả ngu. Nó gọi điện thoại anh không chịu nghe nên đành nhắn tin giải thích. Anh không chịu tin, còn nói chia tay.-Như Ý bực bội nói. Nó không ngờ Quang lại là người xấu tính như vậy,ai , thật quá thất vọng.
Quang giật mình nhìn hai đứa nó :
-Đừng có vu oan cho anh. Anh nói chia tay bao giờ?
-Lại còn chối. Tin nhắn vẫn còn trong máy Mạch Nha đó.
Quang vội rút điện thoại ra kiểm tra, không thấy có bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào của Mạch Nha mấy hôm nay. Chẳng nhẽ Mạch Nha đổ oan cho cậu?
-Nhỡ anh xóa hết đi thì sao?-Hải nói. Cậu cho rằng Quang đang diễn trò trước mặt mình.
Quang gắt lên :
-Anh nói không có làm là không có làm.Hai em chắc chắn tin nhắn kia là của anh?
Hai đứa nó kiên định gật đầu. Làm gì có chuyện nhìn lầm chứ. Dù mắt chúng nó cận nhưng là đã đeo kính rồi nha, không còn nổ , xịt gì đâu.
Quang nhíu mày nghĩ ngợi. Hồi tưởng lại ngày hôm đó, sau khi Mạch Nha đi, cậu về nhà Trung uống rượu. Sau đó say quá mà ngủ quên mất. A, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu. Lẽ nào Trung đã động đến điện thoại của cậu?Nhớ lại, Trung hình như cũng có cảm tình với Mạch Nha, hơn nữa hôm ấy thái độ đối với cậu hình như có phần xúc động thái quá. Quang bắt đầu nghi ngờ Trung đã động tay động chân với điện thoại của mình. Nếu cậu và Mạch Nha chia tay thì kẻ được lợi là ai?
Thấy Quang trầm ngâm suy nghĩ, Như Ý và Hải không kiên nhẫn lên tiếng :
-Anh Quang, rốt cuộc là anh có nghe bọn em nói không đấy?
Quang quay sang nhìn bọn nó, vẻ mặt rất nghiêm túc :
-Anh đi điều tra một vài việc , nói chuyện với bọn em sau.
Quang rất nhanh liền rời đi, bỏ lại hai đứa kia ngơ ngác nhìn theo bóng anh vụt qua.Hải bày ra vẻ mặt cau có mắng :
-Người ta còn chưa nói xong đã vội vã bỏ đi. Hừ, thật đáng ghét.
…………………………………………….
Tới nhà Trung , Quang lập tức vào việc chính :
-Trung, hôm đó cậu có đụng vào điện thoại của tớ không?
Cánh tay Trung đang rót nước bỗng nhiên dừng lại, ly nước trong tay rơi xuống đất đánh một tiếng “choang”. Trung sững người , cậu từ từ xoay người về phía Quang , thanh âm run run như đứa trẻ nói dối bị mẹ phát hiện :
-Cậu phát hiện ra rồi sao?...Phải... là tớ nhắn tin cho Mạch Nha nói chia tay.
-Hóa ra thật là cậu. –Quang nhìn Trung thất vọng.Cậu không ngờ người bạn thân bao năm nay lại làm trò đó với cậu.
Trung cả kinh phát hiện mình lỡ lời. Đúng rồi, Quang chỉ hỏi cậu có đụng vào điện thoại của mình không thôi. Đây chẳng phải là chưa đánh đã tự khai sao? Trung trong lòng tự mắng bản thân mình ngu ngốc.
-Nói đi. Mục đích của cậu là gì? Vì yêu Mạch Nha sao?- Quang lạnh lùng nói. Khuôn mặt anh giờ này bao phủ một tầng hàn khí, khiến người ta nhìn vào thấy toàn thân rét lạnh. Ánh mắt sắc bén quét về phía Trung đủ để làm đối phương kinh hãi.
-Hừ, ai thèm yêu cô ta cơ chứ. -Đối với chữ ‘yêu’ mà Quang vừa đặt lên người mình làm Trung cảm thấy tức giận. Không nói đúng hơn là sự sỉ nhục, một sự sỉ nhục đối với tình cảm của Trung.
Cậu tiến về phía Quang, đem bi thương để vào trong mắt. Trung để một tay ở trước ngực trái của mình hướng Quang mà nói :
-Chẳng lẽ bao lâu nay cậu không nhận thấy tình cảm của tớ sao? Cậu nói tớ thích Mạch Nha? Hừ, buồn cười thật.-Trung nhếch mép cười như thấy một trò khôi hài rồi sau đó nâng tầm mắt , không do dự nhìn thẳng vào Quang.-Người tớ yêu là cậu.
Từ lâu cậu đã đoán sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ngờ mình phải nói ra trong hoàn cảnh này. Điều này cậu đã giấu kín mấy năm trời, đó là bí mật lớn nhất cuộc đời cậu.
Quang sửng sốt nhìn Trung, cậu không thể nào chấp nhận nổi sự thật này :
-Cậu không nói giỡn đấy chứ?
-Không, sao tớ lại có thể đem chuyện tình cảm của mình ra mà đùa giỡn được chứ?-Viền mắt Trung đỏ hoe, giọng nói cũng đã lạc hẳn đi.
Phát hiện thái độ kinh ngạc đến không nói lên lời của Quang, Trung như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, cậu gào lên trong đau đớn :
-Phải ,tớ là một thằng Gay, một thằng đồng tính xấu xa, tệ hại. Cậu có biết rằng tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi không? Tớ biết xã hội này còn kì thị người như tớ nên không dám nói, chỉ dám ở cạnh cậu ,lấy danh nghĩa là bạn thân mà quan tâm tới cậu. Cậu có biết phải giấu giếm tình cảm của mình rồi nhìn cậu ở bên người khác khổ sở thế nào không?Cậu có hiểu được không?
Đáp lại Trung chỉ là sự im lặng. Trung lắc đầu cười chua xót, nước mắt thi nhau đổ xuống :
-Cậu vĩnh viễn không bao giờ hiểu được… Khi mới gặp Mạch Nha, tớ đã nhận thấy cậu có thái độ đặc biệt với cô ấy, có lẽ là do trực giác. Vì thế tớ mới không ngừng trêu chọc cô ấy dò xét biểu hiện của cậu. Lúc phát hiện cô ấy thích cậu, tớ rất lo lắng bởi tớ có dự cảm hai người sẽ đến với nhau. Thế nên tớ tìm cách thu hút cô ấy, cố gắng chuyển lực chú ý của cô ấy lên tớ nhưng thất bại. Vào cái ngày cậu và cô ấy chính thức hẹn hò, tớ như bị rơi xuống vực thẳm của sự đau khổ.
Ngưng một lát, ánh mắt Trung lập tức mang theo vẻ căm giận và thủ đoạn :
-Tớ sẽ không để ai cướp đi tình yêu của mình. Chính vì thế tớ đã để Y Lan tìm cách phá bĩnh hai người. Nhưng cô ta quá ngu ngốc không làm nổi việc gì. Tình cờ tớ phát hiện Mạch Nha rất thân với một tên con trai ở câu lạc bộ võ thuật. Và thế là…
-Cậu lên kế hoạch để bọn tớ hiểu lầm nhau.-Quang đột nhiên lên tiếng ngắt lời Trung.-Và cả những tấm ảnh đó…cũng là do cậu gửi.
Không khí trong phòng bỗng trở nên âm u. Sắc trời cũng đã tối, trong căn phòng tối tăm không có lấy một tia sáng của đèn điện, chỉ còn mờ mờ những vệt sáng cuối cùng tàn dư của buổi chiều. Hai thiếu niên cao lớn đứng trong đó mang hai dáng vẻ khác nhau.Một kẻ đứng thẳng, phong thái lạnh lùng , khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc, chỉ nhàn nhạt buông câu, tuy nhiên nếu để ý kĩ, ta có thể thấy những mạch sóng ngầm đang dâng lên trong lòng thiếu niên ấy. Người còn lại, gương mặt ướt đẫm nước mắt tràn ngập sự thống khổ, toàn thân run rẩy như sắp gục ngã xuống.
Trung gật đầu :
-Đúng. Nhưng thật khéo là hôm đó tên Vinh kia lại hướng Mạch Nha tỏ tình đúng lúc cậu đến , cho nên tớ mới dễ dàng có cơ hội chia rẽ hai người nhanh đến vậy...Ha ha ha. Đấy chẳng phải là đến cả ông trời cũng ủng hộ tớ hay sao?
Trung cất tiếng cười điên dại, cậu ta không chống đỡ nổi mà ngã gục xuống đất. Trung bịt chặt miệng muốn che đi tiếng khóc nhưng không thể ngăn cản nước mắt ngừng tuôn. Quang nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên. Tuy nhiên cậu vẫn chưa có biểu hiện gì trên mặt. Có lẽ là do quá ngỡ ngàng khi biết nhiều bí mật như vậy. Cậu cúi mặt, đem tầm mắt di chuyển xuống thân ảnh đang run rẩy dưới sàn nhà, không biết phải xử lí sao. Cậu cũng là một con người đương nhiên hiểu được nỗi lòng của Trung, đáy lòng mang theo niềm thương cảm. Song nó không đủ che đi nỗi thất vọng và sự giận dữ trong Quang trước những việc làm của Trung. Cơn giận ập đến lấn át lí trí, Quang túm lấy cổ áo Trung tặng cho cậu ta một đấm. Trung lặng im chịu đòn không một tiếng kêu ca , toàn thân cậu ta đổ rạp xuống sàn nhà nhưng cậu ta biết mình đáng bị như thế. So với tất cả những việc tồi tệ cậu ta đã làm, một đấm này đã là quá nhẹ rồi.
Phát tiết xong, Quang bình tĩnh lại, cậu lập tức rời khỏi nhà Trung đi tìm Mạch Nha. Lần này cậu và Mạch Nha phải nói chuyện thật rõ ràng, đem tất cả mọi hiểu nhầm giải quyết ổn thỏa, không thể để chúng phá hỏng đi quan hệ của bọn họ.
Trung tuyệt vọng nằm tại sàn đá lạnh, không có ngăn cản Quang rời đi, cũng không lau đi vệt máu ở khóe miệng. Cậu biết, quan hệ giữa cậu và Quang đã kết thúc tại đây. Sau đó mọi người có hay không sẽ biết chuyện này, sẽ khinh bỉ cậu, nhạo báng cậu?Trung nhìn những mảnh thủy tinh nát vụn trên sàn nhà giống như trái tim tan nát của cậu. Trung bò vào trong phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ. Những bức ảnh của cậu và Quang từ thời thơ ấu đến nay luôn được cậu cất giữ cẩn thận. Cậu cầm lấy chiếc khung ảnh nhỏ, trong đó là hình ảnh Quang khi vào lớp mười, cậu ấy đứng cười rạng rỡ dưới gốc bằng lăng. Trung cắn chặt môi, ngăn cho tiếng khóc tràn ra ngoài, cậu dùng sức đập vỡ cái khung ảnh,sau đó đem toàn bộ những bức ảnh đó đi đốt. Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng thiêu rụi chúng thành đống tro tàn. Trung vùi mặt mình vào trong gối lẩm bẩm “Hết rồi. Tất cả hết thật rồi.” Từ nay về sau cậu sẽ để phần tình cảm này vào góc sâu nhất của tâm hồn mình. Nó là một vết sẹo lớn nhất trong cuộc đời cậu mà có lẽ không ai có thể xóa đi.
**************************************
T/g : Chương nè dài hơn các chương khác nhé. Thấy m.n ghét Trung quá nên cố viết một chút hi vọng m.n có thể hiểu cho cậu ấy. Trung thực sự rất đáng thương, tuy nhiên cũng không phủ nhận là cậu ấy đã làm những việc không đúng.