Ai đã qua đây để lại những dấu chân nhỏ bé trên con phố này.Và như một sự trùng hợp ,một người khác cũng qua đó,đặt dấu giầy lên những bước chân kia.Không ai biết,không ai hay, chỉ có bầu trời trong xanh kia là nhận thấy. Trùng hợp hay do tạo hóa sắp đặt, phải đến tương lai mới biết được.
Anh bước đi theo vết chân em
Anh theo em đến tận chân trời
Em lặng lẽ nhìn anh đuổi bước
Liệu có kịp theo dấu chân em?
Bước đi chầm chậm trên hè phố vắng, nó lang thang khắp các con đường thưởng thức phong cảnh. Phố sá nhộn nhịp ,còi xe huyên náo đã qua đi chỉ còn lại những con đường trải đầy nắng và tiếng gió cười đâu đây.Lá rụng xào xạc.Từng chiếc lá chao liệng trên không rồi đậu xuống mặt đất.Lá đầu thu vàng nhạt như màu nắng.
Ngồi xuống chiếc ghế đá mát lạnh, nó có cảm giác khoan khoái lạ thường.Chẳng có nơi nào tuyệt hơn nơi này.Mỗi khi có chuyện buồn nó thường đến đây để thư giãn đầu óc,quét sạch lũ virut buồn phiền ra khỏi đầu.
Chuông điện thoại reo,mẹ nó gọi.Nó bắt máy, trả lời một hai câu rồi xách cặp chạy đi.
Quang dạo bước trong công viên tìm cái cảm giác bình yên mà bao lâu nay cậu chưa có được.
Qua lời rủ rê của bạn gió nghịch ngợm những cậu lá khô cũng bay nhảy trên đường.Và ô hay, một cậu lá đang ngồi lên giầy của Quang cười đùa.Quang nhấc bước ,cậu lá ngã chỏng chơ giữa đường.
Lại gần một chiếc ghế đá,Quang tựa mình,nhắm mắt lại.Quang rất mệt, thực sự rất mệt.Cậu không muốn đối diện với cha mẹ,với những tranh chấp của họ.Cậu cần một nơi bình yên để nghỉ ngơi hơn là quay về cái căn nhà ấy.
Quang đeo tai nghe,mở vu vơ một bài nào đó.
Chiếc ghế đá kia ai đã từng ngồi.Chậm lại vài phút, có lẽ hai người giờ đã kề vai nhau.Nhưng thời gian không quay ngược trở lại, ai với ai chẳng được chung đôi.
Quang ngồi đó .Chỉ đơn giản là ngồi đó nhìn ra phía xa xa.Từng điệu nhạc vang lên.
“ Anh ngồi đây một mình nhìn thời gian trôi vắng lặng
Với nỗi nhớ em đầy vơi , với những tháng năm rối bời
Đợi chờ em…
Dường như màn mưa lặng câm muốn nói với em
Về một giấc mơ hoang đường
Về anh với em của ngày xưa…”
( Nỗi nhớ đầy vơi- Noo Phước Thịnh)
Bóng hình ai nhỏ bé lướt qua tầm mắt.Rất xa,rất nhỏ nhưng cũng rất quen thuộc.Quang nhắm mắt lại , lắc lắc đầu. ‘ Có lẽ là hoa mắt chăng ?’.Dường như ai kia đã chiếm một phần không nhỏ trong tâm trí Quang rồi.
Biết không Quang,đôi mắt cậu không hề nhìn lầm.Bởi vì…cô bé ấy…ở bên kia đường.