- Người đâu!
Hai y tá một trước một sau đẩy băng ca vào bệnh viện, chẳng thấy rõ vết thương của người đàn ông nằm trên băng ở đâu, chỉ thấy cả người cứ như bị ngâm trong bể máu vậy.
Phòng cấp cứu bận rộn cả lên, đột nhiên có tai nạn giao thông liên hoàn làm ngoài phòng cấp cứu chật ních người nhà bệnh nhân.
Mấy bác sĩ thực tập vội vàng chạy tới, nhìn bệnh nhân trên băng ca, trong lòng không tự tin lắm. Lần này người bị thương rất nhiều, các bác sĩ điều trị chính giờ đang ở hết trong phòng mổ.
Đang lúc bọn họ không biết làm sao thì một bóng người đi tới, không cần hỏi thân phận, blouse trắng mới tinh đã làm người nhà bệnh nhân chủ động nhường đường.
- Vết thương bụng hở 10 cm, xương sườn 3-11 bên trái bị trật, cần đặt ống dẫn lưu ngực, ruột, mạc nối lớn đổ ra ngoài...
- Húc ơi!
Cụ già đi theo nghe được những lời này không nhịn được khóc lên, miệng gọi tên con trai, tiếng khóc xé ruột làm người khác đỏ mắt rơi lệ.
- Chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức!
Người đàn ông ngẩng đầu, mặt đeo khẩu trang không thấy rõ khuôn mặt thật, không nhìn những thân quyến đang buồn đau, liếc nhìn bảng tên đeo trước ngực Khương Lệ:
- Cô vào hỗ trợ.
- Nhưng mà…
Bác sĩ thực tập Khương Lệ đầu tiên là sửng sốt, bác sĩ thực tập như cô thường chỉ làm những việc như banh miệng mổ, đỡ kính, hút máu vv… thậm chí có được vào phòng phẫu thuật không cũng là cả vấn đề.
Quan trọng hơn là, bác sĩ này là ai? Sao mình chẳng có chút ấn tượng gì cả?
Nhưng không đợi Khương Lệ nói gì, ánh mắt người đó bỗng nghiêm lại:
- Lúc này cứu người mới là quan trọng!
- Ơ… vâng!
Bị ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông hoảng sợ, đám Khương Lệ liền vội vã gật đầu gọi y tá đẩy người bệnh vào phòng phẫu thuật.
Còn người nhà đương nhiên là bị ngăn ở bên ngoài.
- Tôi là bác sĩ điều trị chính vừa được điều đến, tôi họ Từ. Mọi người nhớ kỹ lúc cấp cứu nhất định không được hoảng, điều đầu tiên là mọi người phải tự tin lên và bình tĩnh lại.
Hắn vừa nói, vừa nhanh nhẹn đánh dấu vào bảng khám cấp cứu:
- Lấy máu tĩnh mạch xét nghiệm nhanh công thức máu toàn bộ, nhóm máu, đông máu.
Có lẽ bị sự tự tin trầm tĩnh, vững vàng từ người bác sĩ Từ ảnh hưởng, mấy bác sĩ thực tập nhanh chóng bình tĩnh lại.
- 500ml dung dịch Ringer !
- 15ml Omeprazole!
- Nước muối...
Dưới sự chỉ huy đâu vào đấy, kẹp phẫu thuật, dao mổ, túi nước giống như nước chảy lướt qua tay bọn họ rồi bị ném lại vào bàn khử khuẩn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng qua bao lâu thì đám Khương Lệ cũng không biết, đến khi dấu hiệu sự sống trên máy theo dõi bệnh nhân bắt đầu dần ổn định thì cả bọn Khương Lệ mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
- Tình trạng bệnh nhân đã ổn định, cho chuyển vào phòng khác đi.
Nói đến đấy thì bác sĩ Từ đã rời bàn mổ rồi.
Nhìn bóng dáng ấy đi khuất, Khương Lệ hơi thất thần, có cảm giác không thể nói rõ cứ nghẹn trong lòng cô.
- Ai cho các cô cậu phẫu thuật?!
Đột nhiên cửa phòng lại bị người mở ra.
Nhưng người vào không phải là bác sĩ Từ vừa rời đi mà là Chủ nhiệm Vương khoa Cấp cứu mà bọn họ quen thuộc.
- Đây? Là ai làm?
Nhìn miệng vết thương đã khâu xong, Chủ nhiệm Vương kinh ngạc nhìn đám Khương Lệ.
Cả bọn Khương Lệ hai mặt nhìn nhau, trong lòng bỗng có linh cảm không tốt, lí nhí nói:
- Là bác sĩ Từ mới được điều đến, là người phụ trách ca phẫu thuật này.
- Bác sĩ Từ nào? Sao tôi không biết?
Sắc mặt Chủ nhiệm Vương càng khó coi hơn, ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện, ông không nhiều lời với bọn Khương Lệ nữa:
- Nhanh, đi gọi điện bảo vệ! Đừng đứng đó nhanh chạy ra ngoài tìm, nhất định phải tìm được người cho tôi!
- Vâng… vâng!
Cả bọn không nghĩ nhiều gì nữa, vội vã lao ra phòng mổ nhưng hành lang bệnh viện người người nhốn nháo, muốn tìm bác sĩ Từ đó không khác gì mò kim đáy bể.
Mắt nhìn quanh bốn phía đột nhiên thấy hai người cảnh sát đứng nói gì đấy với mấy bảo vệ, Khương Lệ thấy thế vội vàng chạy tới muốn hỏi bọn họ có nhìn thấy bác sĩ Từ không.
Nhưng vừa đến, cô còn chưa kịp mở miệng thì một anh cảnh sát đã đưa một tấm ảnh tới trước mặt cô:
- Cô có từng thấy người không?
Khương Lệ ngây ngẩn, mắt tập trung vào tấm ảnh.
Đó là một khuôn mặt gầy gò trắng trẻo, khóe môi cong cong. Tuy trên mặt không có khẩu trang nhưng cái ánh mắt này, không phải là bác sĩ Từ mà bọn cô muốn tìm hay sao?!
- Là anh ta! - Tâm thần Khương Lệ căng thẳng, linh cảm chẳng lành càng mãnh liệt hơn.
- Cô thấy người này rồi?!
Nhìn thấy Khương Lệ mặt mày kinh ngạc, cảnh sát vội vàng hỏi:
- Cô xác định là người này chứ? Cô nhìn cho cẩn thận, người này rất nguy hiểm.
- Nguy hiểm???
Khương Lệ hoảng sợ, bất giác lùi lại một bước, sắc mặt bỗng quái dị hơn.
Người cảnh sát còn lại trông thấy Khương Lệ hơi không ổn định, vội vàng bước tới giải thích:
- Cô đừng kích động, người này là bệnh nhân là mới trốn ra bệnh viện tâm thần hôm nay, bị rối loạn hoang tưởng rất nghiêm trọng, luôn ảo tưởng mình thành người khác, nhưng thường thì người này sẽ không chủ động tấn công người khác.
Nghe thế, Khương Lệ nhũn chân, tay vịn tường bên cạnh, khi biết được bác sĩ Từ vừa mới làm phẫu thuật lại là bệnh thần kinh thì cảm giác lạnh giá từ bàn chân xông thẳng lên đầu.
May là buổi phẫu thuật thành công, nếu thất bại bệnh nhân chết trên bàn mổ thì mấy bác sĩ thực tập bọn cô...
Liền rùng mình một cái, cánh tay Khương Lệ nổi một đống da gà.
- Người đó…!
Khương Lệ mở miệng, nhưng nói đến bên môi, lại giơ tay chỉ hành lang phía Tây:
- Người đó chạy hướng này, tôi vừa nhìn thấy anh ta, mặc đồ toàn màu đen.
- Cảm ơn!
Hai anh cảnh sát gật đầu, liền dẫn theo mấy bảo vệ chạy theo hướng cô chỉ tiếp tục truy tìm.
Nhìn cảnh sát đã đi, Khương Lệ đứng đấy hơn mười giây mới vội vã chạy về phòng mổ, lòng hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải bảo Chủ nhiệm giấu chuyện này đi...
Ngã tư đường, Từ Đồng khoác áo blue trắng mỉm cười quay đầu lại nhìn ánh đèn bệnh viện dần xa đằng sau.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, bước chân hắn càng nhẹ nhàng hơn.
Trong chiếc taxi đang đậu bên đường chờ khách phát ra một bài hát tiếng Anh.
“Artist The Sounds.”
(Nghệ sĩ The Sounds)
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gỡ khẩu trang trên mặt xuống, ngón trỏ và ngón cái cầm khẩu trang, ngón tay thả ra, khẩu trang như bồ công anh bị thổi, như rơi như bay.
“How come you taste so good.”
Áo khoác bị cởi từng nút một, theo hai tay mở ra, áo phất phơ trong không khí.
“Something sweet or something strong.”
Một cơn gió thổi tới, áo bay đi theo trong trời đêm mùa hè.
“I gave my heart to rock 'n roll.”
Tay hắn uyển chuyển múa, điệu nhảy thì quá lố, có lẽ không dễ nhìn hay thậm chí là hơi xấu xí nhưng lại phát tiết được cảm giác thỏa mãn và hưng phấn trong lòng.
Tài xế taxi đang nằm trên ghế điều khiển, tận hưởng khoảnh khắc nhàn nhã mà âm nhạc mang lại, không để ý đến kẻ điên đang quơ tay múa chân bên cạnh xe.
Đêm đã về khuya, thỉnh thoảng có người đi qua đường, không ít người nhìn tên quái dị bằng ánh mắt khác thường.
Nhưng...
Hắn không quan tâm.
Hai bàn tay múa may trong không khí ngày càng chậm dần, dưới đôi mắt nhắm hờ, khóe môi cong lên thỏa mãn.
Giống như người sành ăn ăn no nê xong, đang hồi tưởng lại dư vị của những món ngon trên đầu lưỡi.
Mãi đến khi hắn đặt một tay trước ngực, cung kính chào cảm ơn ngã tư đường vắng tanh trước mặt mới như là bước ra khỏi thế giới của mình.
Bí bo… bí bo… bí bo…
Nhìn xe tuần cảnh không xa hú chạy qua, cuồng nhiệt trong mắt Từ Đồng mới dần dần biến mất, hắn không lo bệnh viện báo cảnh sát.
Cùng lắm thì mình chỉ bị bắt về lại bệnh viện tâm thần, nhưng bệnh viện Tam Giáp nổi tiếng thành phố đó, sẽ vì chuyện này mà lên mặt báo, đến lúc đấy sợ là không biết bao nhiêu người xui xẻo theo.
Nhưng tiếp theo phải làm sao đây?
Hắn lang thang vô định trên đường, đã về khuya nên đường phố người đi thưa thớt, đến ánh đèn cũng chỉ còn lác đác trên lầu vài nhà.
Brừm!
Bỗng tiếng xe máy nổ rền vang trên đường cái vắng lặng, còn không đợi mọi người nhìn cho rõ ràng, một chiếc mô tô chạy vụt qua như bay.
Nhưng khi xe chạy tới giao lộ thì một chiếc container bất ngờ rẽ vào.
Kéttt!!!
Tiếng xe thắng gấp tựa như tiếng chuông báo tang cho bi kịch.
Cùng với tiếng va chạm trầm đục, chiếc xe máy đang chạy với tốc độ cao nháy mắt bay vòng giữa không trung, mảnh vỡ văng tung tóe, sau đó đập mạnh xuống đất.
Bịch!
Mà người lái cũng hoàn thành động tác lật người đến vận động viên thể thao cũng không làm được xong thì ngã mạnh vào hàng rào bảo vệ trước mặt Từ Đồng.
Mấy thanh lan can bị đâm gãy xuyên qua ngực người lái, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ cả đường đi.
Nhìn người lái chết trước mặt mình, Từ Đồng chỉ nhướng mày, chú ý trong tay người lái còn cầm một tấm thẻ.
Đây là gì?
Hắn tới trước thi thể người lái từ từ cúi lưng, hai ngón tay kẹp lại, rút tấm thẻ từ trong tay ra.
Trên tấm thẻ màu đen in nổi chiếc mặt nạ màu trắng, mặt nạ thoạt nhìn giống người nhưng nhìn kỹ lại chẳng hề giống, dáng vẻ tỏa ra sự quỷ dị không tả được.
Mặt trái là hai chữ vẽ tay ‘Vé Mời’ màu trắng bạc, phía dưới là hàng chữ nhỏ màu vàng ghi địa chỉ.
- Ồ!
Nhìn địa chỉ trên thẻ, hắn cúi người nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn thì thấy bên đường đối diện, đèn nê ông lúc sáng lúc tối nhấp nháy hàng chữ lớn... ‘Cửa hàng trải nghiệm kịch bản sát’.
__________
Kịch bản sát (Murder mystery game): Trò chơi nhập vai phá án đi tìm kẻ giết người.
Bệnh viện Tam Giáp là bệnh viện có thứ hạng cao nhất.
Phần bài hát là Rock 'n' Roll của The Sounds. Dở Anh nên m không dịch nha.