- Mày muốn chết!
Nhìn cái đầu lăn vào trong thau, tay đầu bếp miệng phát ra tiếng gầm gừ, khuôn mặt bỗng biến thành thối rữa, mặt đầy mưng mủ lở loét rữa nát.
Nhưng Từ Đồng mặc kệ, giơ dao lên mà chém.
Nhưng hắn không ngờ là, còn chưa chém xuống thì cái hai tay rắn chắc ôm chặt hắn từ đằng sau.
Quay đầu nhìn, chính là thân thể tên trọc bị chém mất đầu, không có đầu mà còn cử động được.
Thấy thế tay bếp nắm con dao mổ heo trên bàn đâm về phía Từ Đồng.
May mà Từ Đồng nghiêng người né một cái, giơ chân cho một cước, đạp lão đó ngã lăn.
Lão còn chưa đứng lên, Lý Ba đứng đó mãi mới hiểu được điều gì xông tới, thể phách khổng lồ đâm mạnh vào người lão làm lão văng ra xa mấy mét.
Lão này cũng xui, tông thẳng vào cái nồi lớn nước sôi ục ục trên bếp lò, chỉ nghe ‘ào’ một tiếng, cả nồi nước dội vào đầu lão.
Mà cũng lạ, lão bị một nồi nước giội lại ở đó không cử động gì, đợi Lý Ba nhìn cẩn thận thì da lão cứ như là cây nến bị thắp sáng tan chảy ra, da thịt tứ chi cũng không còn, thay vào đó là những bó rơm được buộc chặt bằng chỉ gai.
Từ Đồng nhìn thấy bộ dáng lão đó xong, quay đầu ánh nhìn đầu tên trọc trong thau, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Từ Đồng dần trở nên khó đoán hơn.
Thấy thế tên trọc bỗng có linh cảm không lành.
Quả nhiên, Từ Đồng giơ chân đạp mạnh mép thau một cái, tên trọc bỗng hoa cả mắt, lúc này mới ý thức được đầu mình bị tung lên không trung, trong tầm mắt mơ hồ một cái giày vải đen đế trắng tung cước đá vào mũi gã.
Binh!
Cái đầu tròn vo vẽ một đường cong ở không trung rồi bụp một tiếng rơi chính xác vào cái nồi lớn khác trên bếp.
Không may, nồi này không phải nấu nước sôi, mà là dầu nóng, nghe được tiếng ‘xèo xèo’ xong, Từ Đồng cảm thấy phía sau nhẹ đi, thân thể không đầu ôm chặt mình ngã nhào xuống đất, cũng giống như lão kia, biến thành rơm.
- Má ơi!
Lý Ba ịn mông ngồi dưới đất, lúc nãy mới chạy thoát từ miệng cương thi, làm sao chỉ chớp mắt đã ăn cơm với ma, với Lý Ba mà nói quả thật là kích thích quá rồi.
- Anh Từ, sao anh biết bọn chúng không phải là người?
Nghe Lý Ba nói, Từ Đồng không trả lời gã ngay mà hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy xung quanh thôn, hoang sơn dã lĩnh, đến một mảnh đất trồng trọt cũng không có, một chỗ nhỏ xíu như vậy, phía trước không nước sông, đằng sau không nước suối, trong thôn đến một cái giếng cũng không thấy, mày thấy thôn này bình thường à?
Lý Ba gãi đầu, nghĩ lại, trước khi vào thôn bọn họ có đi một vòng, quả thật một nơi trồng trọt cũng không thấy, cũng không thấy giếng gì thật, thậm chí đến gia súc cũng không có.
Những chi tiết gã không để ý, giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Dù sao ở này không phải thế giới hiện đại hóa như trong hiện thực, không có đường cái rộng rãi, giao thông tiện lợi, chuyển phát nhanh và giao đồ ăn.
Nơi này không ruộng không nước, những thôn dân này làm sao sống tới hôm nay ?
- Vậy sao anh lại nói chỗ này không phải ổ cướp?
Lý Ba tiếp tục hỏi.
Nhưng hắn không có hứng thú giải thích cho Lý Ba, vỗ vỗ bụng con heo trên bàn, mà con heo này cũng đáng yêu, lúc này không kêu nữa, ngược lại đẩy đẩy mũi, phát ra tiếng hừ hừ.
- Mày may mắn đấy, đi đi!
Tháo dây thừng cởi trói con heo thả nó đi.
- Anh Từ, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?
Lý Ba không còn tâm trạng ăn tiếp nữa, dù sao thôn này m* nó kỳ dị quá, không xa ngoài hàng rào đèn đuốc sáng trưng, khỏi nghĩ cũng biết những thôn dân này có vấn đề, không chừng tất cả không phải là người, vừa nghĩ đến mình vào ổ ma, Lý Ba liền sợ hãi.
Xa xa ánh nến sáng rực, tiếng nói cười rộn rã vui vẻ.
Dưới chân thì lại là hai cái ‘xác’ đã biến thành hình nộm.
Hình ảnh quái dị như thế, Từ Đồng lại nghĩ tới chuyện khác:
- Mày nghĩ cô dâu là ai?
- Hả???
Lý Ba gãi đầu, nghĩ bụng mình hỏi chuyện đó à?
- Không biết?
Lý Ba thật sự không đoán được suy nghĩ của Từ Đồng, chỉ có thể ngây ngô lắc đầu.
Nào biết vừa nói ra, Từ Đồng quay đi, vẻ mặt vô cùng đau đớn nhìn mình:
- Mày ấy, đụt đến linh hồn.
- Em á???
Nhìn thấy hắn mặt đầy thất vọng, Lý Ba luống cuống, vội vàng suy nghĩ mình mình sai chỗ nào, hay là nói sai cái gì.
Nhìn Lý Ba bối rối, hắn càng thấy thất vọng.
Thật hắn thích Lý Ba bị nhốt ở quan tài hơn, khi đó gã có ánh mắt ăn tươi nuốt sống người ta, giống như chó ngao Tạng ngao hung dữ.
Mà Lý Ba bây giờ... cùng lắm chỉ là con Chihuahua.
Sau thất vọng chính là cảm giác cô độc lẻ loi.
- Chuẩn bị chút, phóng hỏa!
Hắn đi tới bếp lò, lấy hai cây đuốc trong đó đưa cho Lý Ba.
- Phóng hỏa?
Lý Ba nhận cây đuốc, lại không được Từ Đồng giải thích, nhưng nhìn thấy hắn bắt đầu châm lửa, cũng đành ngốc ngơ làm theo.
Cái lều này vốn là bằng gỗ, đỉnh đều là rơm, vừa ném lửa lên là nó bén nhanh cực kỳ.
- Cháy rồi!!!
Trên bàn rượu không biết ai đột nhiên la lên, mọi người ngẩng đầu nhìn, mặt mày lập tức hoảng sợ.
Thôn dân vừa rồi còn đang nói cười vui vẻ phút chốc như ruồi không đầu đâm chạy lung tung, muốn tìm nước dập lửa.
Kết quả dù những thôn dân này tìm khắp thôn cũng không tìm được nước.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa cháy ngày càng lớn, những thôn dân bắt đầu nghĩ mọi cách để dập tắt lửa, dùng đất ném vào, đẩy nhà ngã, nháy mắt hỗn loạn.
Thừa dịp trong thôn lộn xộn, hai bọn người lén lút một trước một sau từ dưới mí mắt thôn dân lẻn vào cửa viện trong cùng trong thôn.
Đây là viện gạch duy nhất trong thôn, cả mái cũng lắp ngói bùn, so với nhà tranh gỗ khác, quả thực không tốt hơn là bao.
Trên hai cánh cửa lớn dán hai chữ hỷ thật to, ở trên treo hai cái đèn lồng đỏ chói.
Lý Ba đẩy thử, phát hiện cửa khóa.
Hai người nhìn quanh quất, thôn dân trước cửa đã vội vàng đi dập lửa, bốn bề vắng lặng, thế là Lý Ba giơ chân lên đạp.
Tên mập không có cái gì, chỉ được cái sức lực dồi dào, ‘rầm’ một tiếng vang lên, khóa cửa bị chấn động mạnh bay đi.
Viện không lớn, một nhà chính, hai bên là nhà kề, còn có một phòng chứa củi, bên trong chất củi đã bổ xong.
- Ồ?
Từ Đồng nhìn lồng gà một bên, không khỏi nhướng mày, như phát hiện điều gì thú vị.
- Ụt ụt ụt...
Hai người còn chưa đi, đột nhiên một cái bóng từ dưới chân hai người chạy vào, chính là chú heo vừa rồi suýt nữa là chút nữa bị làm thịt.
Chú heo vừa vào sân, liền xông thẳng vào cửa nhà chính đã bị phá ra.
- Đi theo xem.
Hắn vỗ vai Lý Ba, bảo gã vào trước, mình thì đóng cửa viện lại, không cùng Lý Ba vào nhà chính, mà là đi hai nhà kề và nhà bếp một vòng trước.
Nhìn bát đĩa trên giá bếp, ngón tay nhẹ nhàng tìm dọc theo quanh bệ bếp một vòng xong, trong lòng Từ Đồng lại thấy hơi nghi hoặc.
- Anh Từ!
Lúc này có tiếng Lý Ba gọi từ nhà chính, Từ Đồng xoay người chạy tới, vừa vào phòng thì thấy quanh phòng dán đầy chữ hỷ.
Trên bàn bày trái cây, hạt dưa, óc chó, đậu phộng, táo vv…
Mọi thứ đều giống như phòng tân hôn bình thường không khác gì trong ấn tượng của mọi người.
Nhưng kỳ lạ là, có hai người giấy một nam một nữ đang ngồi trên ghế, người giấy làm y như thật, quần áo trên người đều may từ bằng sợi bông.
Quần áo cưới đỏ giống nhau, trước ngực người nam đeo một đóa hoa đỏ lớn, người nữ thì đầu đội khăn đỏ.
Thoạt nhìn như hai người sống đang ngồi ở đây vậy.
- Vương Thiếu Huy?
Người giấy làm quá thật, Từ Đồng vừa nhìn đã nhận ra một trong hai chính là Vương Thiếu Huy đã bỏ đi, vậy người còn lại...
Hắn nắm góc khăn, nhẹ nhàng vén lên cái khe, nghiêng mắt nhìn lên, quả nhiên chính là Chu Ngọc.
- Anh Từ, anh xem này!
Lý Ba kéo hắn đến bên giường, xốc màn giường lên thì thấy Chu Ngọc và Vương Thiếu Huy đang mặc quần áo giống y người giấy nằm trên giường.
Hắn lấy ngón tay đặt trước mũi hai người, phát hiện hai người đều có hô hấp.
Nhưng dù Lý Ba có nắm nặn hay đánh cả hai, hai người vẫn không tỉnh lại.
- Ụt ụt ụt...
Chú heo ở bên cạnh không ngừng dùng đầu củng cửa tủ quần áo lớn bên giường, như nhắc nhở hai người bên trong có gì, Lý Ba đi tới mở cửa tủ ra, thì thấy một bóng người ngã nhào vào Lý Ba, dọa Lý Ba vội vứt người xuống đất.
Lấy nến cẩn thận nhìn, đó không phải là Trương Hạo sao?
- Ụt ụt ụt...
Chú heo không ngừng củng gáy Trương Hạo, sau đó đứng lên mình Trương Hạo, sụt sịt với hai người, từng giọt nước mắt từ trong mắt nó lăn xuống.
- Trương Hạo?
Từ Đồng dò hỏi.
Heo liên tục gật đầu.
- Shh~ mày là Trương Hạo?
Lý Ba đứng bên hít hơi lạnh, khó thể tin hỏi lại lần nữa, khi thấy Trương Hạo lại gật đầu thì cổ Lý Ba cứng đờ, sau lưng ứa mồ hôi lạnh.
Rầm!
Lúc này đột nhiên tai Từ Đồng cử động, nghe được tiếng cửa viện bị người đẩy ra, không khỏi nhíu mày:
- Mau trốn đi!
- Hả? Trốn đi?
Lý Ba nhìn bốn phía, không phải không có chỗ trốn, mà là không chỗ nào nhét vừa cái thân hình mập mạp của gã. Nhìn Trương Hạo dưới đất, chỉ có thể chửi trong bụng ôm thân thể Trương Hạo, cùng heo trốn trong ngăn tủ.
Từ Đồng thì không nhức đầu như Lý Ba, hắn bị nhốt trong bệnh viện tâm thần quanh năm, dinh dưỡng không đủ, cơ thể khá là gầy, trốn vào cái khe hở phía sau giường, nhờ màn giường che lại nên không ai nhìn ra được.
Hai người vừa trốn thì cửa phòng ‘két’ một tiếng bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Một cơn gió lạnh lùa vào phòng làm thổi tắt những cây nến, chỉ thấy hai cái bóng xiêu vẹo phản chiếu từ ngoài cửa vào...