Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Ba giật giật môi, nhớ lại quá trình tên này không chút do dự giơ dao chặt đứt tay mình, bác sĩ ở chỗ nào, giống tên đồ tể hơn thì có.

Nhưng gã không dám hỏi, bởi vì cái tay của mình đều nhờ Từ Đồng mới nhanh chóng ngừng chảy máu, nếu không phải hắn, sợ là gã không đi được bao xa đã đi đời rồi.

Gã sợ. Không chỉ cơ thể, mà là sợ tên điên nắng mưa thất thường trước mặt từ tận sâu trong linh hồn.

Sau đó trên đường hai người xuống núi, Lý Ba chỉ có thể thành thật ngậm miệng, có té cũng không dám nói một câu oán trách gì với Từ Đồng nữa.

Thỉnh thoảng Từ Đồng sẽ kiểm tra thử vết thương của gã, cuối cùng cũng làm Lý Ba cảm nhận được chút tình người trên người tên này.

Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của mình gã.

Sắc trời ngày càng tối, gió lạnh trong núi thổi tới như là dao cắt trên mặt, đoạn đường này Lý Ba vừa mệt vừa đói.

Nhắc mới nhớ, lần cuối ăn cơm là khoảng tám giờ tối, ban đầu gã định chơi xong game rồi ăn khuya, tắm táp sau đó gọi phục vụ mát xa 66 thoải mái ngủ một giấc, thật là một ngày mỹ mãn trọn vẹn biết bao.

Nhưng bây giờ...

Nhìn cái tay cụt của mình, Lý Ba thật khóc không ra nước mắt, sờ cái bụng kêu ùng ục, thầm nghĩ nếu có xâu thịt nướng thì tuyệt.

Đang suy nghĩ thì mùi thơm thịt nướng đã xộc vào mũi gã.

- Shhh~ cái mùi này, chắc chắn là ba chỉ nướng than! Thơm quá, nướng thêm ớt xanh rồi thêm hai chai bia...

Lý Ba suy nghĩ nước miếng muốn ứa ra, không nhịn được hít thêm mấy cái.

Lý Ba đang nghĩ say sưa, bỗng thân mình không vững, bị đẩy té dưới đất.

- Ui da...

Đột nhiên bị té một cái làm Lý Ba đau nhe răng trợn mắt, xấu hổ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Từ Đồng đang đanh mặt trừng gã thì sắc mặt Lý Ba dịu lại, vội cười làm lành nói:

- Anh Từ, anh đẩy em làm gì?

Từ Đồng im lặng, tay chỉ phía trước ý bảo Lý Ba tự mà xem.

Mang theo hoang mang Lý Ba nhìn theo, lúc đầu không thấy rõ, lấy tay xoa mắt xong cẩn thận nhìn thì cả khuôn mặt nháy mắt biến thành màu gan heo.

- Ọe... ọe...

Nghĩ tới vừa rồi mình còn tưởng ba chỉ nướng, dạ dày tên mập như là muốn lộn lại, nghiêng ngả đỡ một cái cây bắt đầu nôn.

Trên mảnh đất trống trải trước mặt, vài ngọn lửa còn đang cháy trên đất, chỉ là không có ba chỉ nướng mà Lý Ba đã nghĩ, trái lại những cái xác bị cháy khét thì có không ít.

Những cái xác này đa phần đã thành than, các khớp tứ chi gập lại, cuộn mình như võ sĩ phòng thủ trong trận đấu quyền anh.

Xem khói bốc lên từ những cái khác này, có vẻ bọn họ bị hại chỉ mới đây.

Chờ một lúc, xác định xung quanh không có ai xong, Từ Đồng ra khỏi bụi cỏ, đến một cái xác, sau khi mở mí mắt, miệng của cái xác cẩn thận xem xong, cơ bản đã xác định được là những người này bị chôn sống rồi thiêu chết ở đây.

- Anh Từ... ọe...

Lý Ba nôn cũng đủ rồi, ra khỏi bụi cỏ, nhìn bộ dáng Từ Đồng ngồi xổm trước thi thể mặt dường như hơi đăm chiêu, trong bụng thầm nghĩ tên biến thái, nhưng tới giờ thì gã có chút tin hắn là bác sĩ thật.

Cố nén cơn buồn nôn, gã bịt mũi ngưng thở tới đằng sau Từ Đồng nhỏ giọng nói:

- Anh Từ, ở đây vùng núi hoang vu, sao lại có nhiều người thiêu cháy ở đây vậy?

- Có lẽ... đáp án chính là đây!

Từ Đồng chỉ dưới chân mình.

Lý Ba bước lên nhìn kỹ, là dấu móng lộn xộn, và hai vết bánh xe sâu hoắm.

Hiển nhiên những người này là bị chở tập trung tới đây rồi thiêu cháy.

Nhìn phương hướng vệt bánh xe kéo dài trước mặt, Lý Ba không khỏi nuốt nước bọt, đang định nói hay chúng ta đừng xen vào chuyện không đâu, lẹ lẹ tìm một chỗ nghỉ ngơi thì bên tai vang lên tiếng thông báo lạnh lẽo đành làm gã ngậm miệng lại.

[Nhiệm vụ chính: Tìm kiếm hung phạm.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm được hung thủ giết người.]

[Gợi ý nhiệm vụ: Lần theo vết bánh xe, các bạn sẽ tìm được sào huyệt của hung thủ, nhưng phải cẩn thận, quá trình này chắc chắn đầy rẫy những nguy hiểm.]

Tiếng thông báo bên tai làm miệng Lý Ba chua chát, gã liếc nhìn Từ Đồng, phát hiện tên này đang nhìn cuối đường bánh xe, ánh mắt nghiêm nghị, không biết đang nghĩ điều chi.

- Đi thôi!

Hắn nói rồi lần theo vết bánh xe đi tới, còn Lý Ba, trong lòng dù ngàn lần không muốn, cũng chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ đi theo.

Thật ra con đường này dễ đi hơn một chút so với họ nghĩ, dù sao con đường xe đi được có tệ mấy cũng không bằng ổ gà ổ voi lùm cỏ trong núi.

Qua chừng nửa tiếng, ánh lửa rực rỡ xuất hiện trước mặt hai người.

- Thôn?

Tuy Lý Ba béo, nhưng mắt không tệ lắm, nhìn kỹ thì phát hiện phía trước là một cái thôn nhỏ, trong đầu liền suy nghĩ:

- Không phải sào huyệt hung thủ sao? Sao lại biến thôn làng rồi?

Nghĩ đến đây, gã không khỏi lẩm bẩm:

- Đừng nói là ổ cướp đấy chứ?

- Không đâu!

Lý Ba sửng sốt nhìn Từ Đồng, không biết sao hắn lại chắc chắn như thế, nhưng gã không dám nói cũng không dám đi hỏi.

- Phía này!

Hắn kéo tay Lý Ba, hai người không đi thẳng vào thôn mà vòng quanh thôn một vòng rồi mới tìm một phía hẻo lánh đi vào.

Vừa tới gần thôn thì nghe trong thôn náo nhiệt ầm ĩ, hai người trốn trong góc nhìn quanh, thấy trong thôn ở đâu cũng dán chữ Hỷ, hơn mười cái bàn gỗ vuông lớn ngồi đầy nam nữ già trẻ, uống rượu chơi đoán số, nói chuyện đùa giỡn vui vẻ vô cùng.

Cửa thôn còn có một đội nhạc, sáu cụ già đang lần lượt thổi kèn bầu, kèn Sona, gõ trống da, bầu không khí mừng vui giống như đón năm mới vậy.

- Ực!

Lý Ba nhìn đồ ngon trên bàn, nước miếng không nhịn được chảy ra, bụng càng là không nghe điều khiển kêu lên ọt ọt.

Làm sao mà không thèm được? Cả một đêm không ăn uống gì, vừa rồi còn hận không nôn hết mật xanh mật vàng ra nên bây giờ Lý Ba cảm thấy mình có thể ăn luôn một con bò.

Sờ cái bụng không biết cố gắng, Lý Ba chép chép miệng:

- Anh Từ, em thấy chỗ này không giống ổ cướp mà giống cái thôn hơn đó?

Đáng tiếc lời gã nói, Từ Đồng không hưởng ứng chỉ hỏi lại:

- Có phải mày đói rồi không?

- Dạ, dạ, dạ!

Lý Ba gật đầu như giã tỏi.

- Đi, vào nhà bếp xem thử.

Hắn nói rồi kéo Lý Ba tới phía nhà bếp, lặng lẽ lần tìm.

Thật ra đó không phải là nhà bếp, chỉ là một cái sân không lớn lắm, trong sân là cái lều cỏ, hai cái nồi sắt đặt trên bếp xây, ùng ục bốc khói.

Hai người đứng ngoài hàng rào dòm vào, trên bàn xếp mấy cái chén lớn, bên trong đựng đồ ăn đã nấu xong.

Thấy thế Lý Ba càng thèm, thầm nghĩ hay là thừa dịp không ai đi vào ăn vụng mấy miếng thì một tiếng kêu thảm thiết từ trong đấy truyền ra.

Éc éc éc…

Lúc này trong phòng có hai người đàn ông để trần đi ra, nắm con heo nhỏ trắng nõn, không quan tâm con heo la hét, trói chặt nó bỏ trên thớt gỗ.

- Đi!

Từ Đồng đột nhiên đứng dậy, kéo Lý Ba đi thẳng vào trong sân.

- Hai anh bếp, vất vả rồi, vất vả rồi!

Vừa vào sân, Từ Đồng mặt cười ngây ngô chào hỏi, không đợi hai người mở miệng hỏi liền nói:

- Chú em nói hôm nay để hai người cực khổ rồi, bảo bọn em đến giúp hai anh.

-Chú mày?

Hai đầu bếp sửng sốt, nhưng bất chợt như hiểu gì đấy, vẻ mặt như tỉnh ngộ.

- Không cần, chỉ còn con heo này, giết là được nồi đồ ăn, vậy là bữa tiệc coi như kết thúc.

Người đầu trọc vung tay với hai người Từ Đồng ý bảo không cần họ giúp.

Éc éc~

Chú heo trên bàn lại bắt đầu lăn qua lăn lại, giãy còn dữ hơn lúc nãy, cả cái bàn cũng rung rinh theo.

Thấy thế đầu trọc giơ tay cho một đấm, mắng:

- La hét cái gì, hôm nay có ông trời đến thì mày cũng phải vào nồi!

Tay bếp lớn tuổi chút ở bên cạnh suy nghĩ, nhiều người thì có thêm một phần sức, đúng lúc còn chút việc linh tinh vừa hay có thể giúp một tay.

- Thế này đi, tụi mày không bận gì thì ngồi xuống ăn uống chút, đợi lát bọn tao giết con này xong thì giúp làm ruột đi.

- Được, được, được!

Lời này thật là đúng với ý Lý Ba, từ lúc đi vào sân, con mắt gã liền không dời khỏi cái bàn, nếu không phải Từ Đồng còn đứng ở đằng kia sợ là gã đã bất chấp tất cả, ăn trước một bữa rồi tính sau.

Nói xong Lý Ba ngồi vào bàn, cầm cái bánh bao lớn bỏ ngay vào miệng.

Từ Đồng thì thong thả đứng đàng sau hai người, mặt đầy hiếu kì nhìn con heo trên bàn, tò mò nói:

- Anh bếp, heo nhỏ vậy sao làm nhiều món được.

Đầu trọc cầm con dao phay sáng loáng vào tay, liếc nhìn Từ Đồng toét miệng cười nói:

- Yên tâm, không phải còn lòng à. Mày xem đầu, tim, gan, phổi, ruột nó đều là đồ ngon.

- À, đúng, đúng, đúng!

Từ Đồng liên tục gật đầu, một tay lặng lẽ để ở sau lưng.

- Nào!

Tay bếp bưng thau lên, chỉ thấy đầu trọc cầm cái chén hớp một ngụm rượu, ‘phụt’ một tiếng phun lên con dao.

Lúc này con heo đã kêu không nổi nữa, nhưng hai chân vẫn còn không chịu thua không ngừng giãy đạp.

- Hê hê, không đau đâu, chỉ một dao, nhắm mắt cái là xong ngay.

Đầu trọc vỗ vỗ bụng con heo, chuẩn bị ra tay.

Từ Đồng híp mắt nhìn chằm chằm heo con trên bàn, từ từ lấy tay từ sau lưng ra.

Lý Ba ngồi đằng sau đang ăn uống say sưa, đột nhiên nhìn thấy Từ Đồng cầm dao sau lưng từ từ giơ lên, không khỏi sửng sốt, theo bản năng rụt tay lại làm rớt bát đĩa trên bàn.

‘Xoảng!’ một tiếng làm Lý Ba giật thót, luống cuống nhặt bát đĩa bị vỡ lên lại:

- Xin lỗi, xin lỗi, em không phải... em... sshh!

Nói được một nửa, Lý Ba không nói nổi nữa, con mắt nhìn chòng chọc đầu trọc, cái tay cầm bát đĩa không ngừng run lẩy bẩy.

Chỉ thấy đầu trọc người không nhúc nhích, đầu lại là xoay 180 độ, hai mắt trợn trừng, giận dữ nhìn con dao trong tay Từ Đồng:

- Mày làm cái gì!

- Hê hê!

Nhìn cái đầu xoay qua, đầu tiên là Từ Đồng cười một cái rồi lập tức chém bay đầu tên trọc.

Lộc cộc!

Cái đầu tròn vo lăn trên bàn, chính xác vào ngay cái thau, lúc này mới nghe hắn từ tốn nói:

- Trừ chém mày ra thì còn làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK