Leng keng!
Đẩy cánh cửa kính ra, trước mặt là kiểu trang trí giống như quán cà phê.
Trên tường treo tranh phong cách ma quái.
- Chào mừng quý khách!
Một cô gái đứng lên từ quầy lễ tân, Từ Đồng lấy tấm thẻ mời trên tay ra, đồng thời liếc nhìn cô, mặt trái xoăn, mày cong cong, ngũ quan đặc trưng làm người ta nhìn liền thấy thân thiện, thoải mái.
Nhưng không biết có phải do ánh đèn hay không, da cô gái này trông trắng bệch, trắng đến phát sợ. Tựa như viên kẹo sữa kém chất lượng, dù ngọt thật nhưng hương vị lại không làm người ta yêu thích được.
- Anh thật may mắn, vòng kịch bản mới sắp bắt đầu rồi, anh có thể vào phòng khách ngồi chờ một lát.
Cô gái cười ngọt ngào, nhưng trong mắt Từ Đồng thì lại khác.
Mắt hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ, vẻ mặt từ ôn hòa dần thành nghiêm túc, rồi từ nghiêm túc dần thành thất vọng.
Không được tự nhiên!
Bất kể động tác cứng ngắc hay nụ cười trên khuôn mặt, thậm chí là giọng nói đều không giống một người lễ tân, cái này không liên quan tới sự chuyên nghiệp và thân phận tâm trạng của cô ta, trong ngoài hiện lên một chữ, diễn.
Nhưng chính cái kỹ năng diễn dở tệ này ngược lại làm Từ Đồng thấy thú vị hơn.
Có lẽ ánh mắt chằm chặp của Từ Đồng làm cô gái khó chịu nên nụ cười trên mặt cô tức thời tắt dần:
- Thưa anh, còn vấn đề gì sao?
- Hì hì!
Từ Đồng toét miệng lộ ra hàm răng trắng bóc cười thần bí với cô, không đợi cô lại hỏi gì hắn đã quay người đi về phía phòng khách.
Nhìn bóng hắn dần xa, sắc mặt cô bỗng âm trầm, vội lấy gương ra ngó nghiêng một lát mới mặt đầy nghi ngờ bỏ gương xuống, lẩm bẩm:
- Có rách ra đâu nhỉ?
Nói xong lại không khỏi nhớ tới nụ cười giả của Từ Đồng, trong lòng càng thấy tức tối, liếc nhìn phía phòng khách, con ngươi ấy thế mà lại biến thành màu đỏ rực.
- Cuối cùng tới rồi, có biết thế nào là đúng giờ không?! Trễ mất gần mười phút!
Trong phòng khách ba nam một nữ, tên mập ngồi trên sô pha nhìn thấy Từ Đồng đi vào liền vỗ đùi, mặt kiểu chỉ chờ có mi.
Thấy tên mập mặt không kiên nhẫn, thiếu niên đeo kính mặc đồng phục học sinh bên cạnh lại xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu nói:
- Người này... người này không phải bạn học của em.
- Không phải thì kệ, vừa hay bù ghế trống, không chờ bạn chú mày nữa.
Tên mập ghét bỏ nhìn thiếu niên:
- Nếu không phải kịch bản sát lần này cần năm người chơi, bọn này còn đợi nó lâu như vậy?
Thiếu niên tự biết đuối lý đương nhiên không thể biện giải nữa, chỉ đành cúi đầu im lặng.
Từ Đồng nhìn thiếu niên mặc đồng phục học sinh, nghĩ nghĩ vẫn không nói cho thằng bé tin bạn học của nó đã chết yểu rồi.
Một thanh niên khác thấy thế vội vàng đứng lên giải hòa:
- Thôi được rồi, đi chơi đi, đừng vì chút chuyện nhỏ mà bực bội.
Nói xong anh ta quay lại tự giới thiệu với Từ Đồng:
- Tôi tên Trương Hạo, là người viết bài, chuyên thu thập thông tin để đăng bài.
- Từ Đồng!
Hắn gật đầu, đơn giản giới thiệu.
Đồng thời mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, người này có lẽ tầm ba mươi, một nguyên bộ đồ đen, đeo kính đen, ngồi trên sô pha xem tạp chí.
Thấy Từ Đồng nhìn mình, người phụ nữ chỉ gật đầu cười nhẹ nói:
- Chu Ngọc.
- Lý Ba, gọi anh Ba là được, coi như là lão làng vì thường chơi kịch bản sát này rồi.
Tên mập bỏ điện thoại xuống, một tay sờ vòng vàng to trên cổ mình vừa nói:
- Tiệm này gửi thẻ mời cho tôi từ lâu rồi, nếu chơi được thì đăng ký làm hội viên luôn, sau này mọi người muốn chơi cứ gọi tôi.
- Vương Thiếu Huy, là học sinh, rảnh nên đến chơi thử.
Thiếu niên ngại ngùng nói.
- Này, nếu chú mày chưa chơi bao giờ, có gì cứ hỏi, đừng có tự tiện lung tung.
Lý Ba vốn khó chịu Vương Thiếu Huy, nghe giọng điệu cậu chưa từng chơi kịch bản sát bao giờ liền càng bực mình vắt chéo chân.
Trương Hạo ở bên cạnh thì vỗ vai Vương Thiếu Huy an ủi:
- Cũng không có gì khó đâu. Kịch bản sát là trò chơi mới nổi gần đây, nói đơn giản là trong mỗi kịch bản, mỗi người đều có thân phận và kịch bản của mình, chúng ta cứ dựa theo trình tự của kịch bản là được.
Thật ra kịch bản sát đầu tiên vốn là cửa hàng trò chơi có phòng khủng bố, sau này có người nảy ra ý tưởng bỏ thêm bối cảnh kịch bản vào, mỗi người đều có bối cảnh và tình tiết của mình, dần dà thì biến thành cửa hàng trải nghiệm kịch bản sát hấp dẫn như bây giờ.
Hơn nữa những năm gần đây, kịch bản sát đã không còn giới hạn trong suy luận hồi hộp như ban đầu nữa, rất nhiều kịch bản top ten, thường là những kiểu theo hướng nhẹ nhàng ví dụ như kịch bản ‘Hành Tây’ vv…
Nhưng dù được chào đón mấy, nó vẫn là trò chơi có số lượng nhỏ.
Dù sao một vở kịch nhỏ, ít nhất cũng phải tốn hai tiếng, còn vở kịch lớn thì cần ba đến bốn tiếng.
Với lại bây giờ kịch bản hay ngày càng ít, trừ những kịch bản đang nổi ra thì ít khi nào gặp được một kịch bản tốt.
Điều này đối với một người chuyên đăng bài về kịch bản sát mà nói, cũng là đả kích chí mạng.
Nên khi nhận được thẻ mời kịch bản sát của cửa hàng này, được báo có kịch bản mới, mới không ngại vất vả ngồi hai tiếng tàu cao tốc từ thành phố bên cạnh, thêm một tiếng Didi chạy tới đây.
Nếu không phải vì nơi này chỉ tiếp người có thẻ mời thì anh đã chọn mấy người bạn thường chơi, chơi với nhau rổi, chứ không phải những người xa lạ tạm thời thành một nhóm thế này.
Để thuận lợi thu thập đầy đủ tài liệu, Trương Hạo đành nhiệt tình nhận làm người hòa giải.
Từ Đồng ngồi trên sô pha, tùy tay lấy một quyển tạp chí, mắt lia nhìn người mỗi người một vòng xong mới tập trung vào quyển tạp chí trong tay.
Tạp chí ở đây hình như là làm theo yêu cầu của tiệm, bên trong đủ loại cảnh quỷ quái.
Lật xem hai trang, dù là cảnh kịch, nhưng phong cách rất tả thực, phông cảnh quỷ dị kỳ lạ, thậm chí có vài tấm còn chụp ở mồ mả.
Lúc này đột nhiên Từ Đồng nhướng mày lên, nhìn không chớp mắt vào cuốn tạp chí. Một tấm mặt người treo ở trên xà nhà, ảnh trắng đen, mặt mũi nhăn nhúm đau đớn tấn công mạnh thị giác người xem.
Tên mập Lý Ba ngồi bên cạnh Từ Đồng, thấy hắn im lặng không nói nhìn tạp chí trong tay nên nghiêng đầu liếc xem thử, thấy ảnh trong tạp chí thì toe toét nói:
- Chụp cũng tạm, nhưng biểu cảm lố quá, nếu mà anh đây chụp, bảo đảm tốt hơn tên đó.
Nghe Lý Ba nói, Từ Đồng cầm tạp chí trong lên so mặt Lý Ba, so sánh một lát thì cười cười, lắc đầu:
- Ông bạn không hợp nhân vật này.
Lý Ba ngớ ra, biết là đối phương đang nói đùa nhưng cứ cảm giác là lạ ở chỗ nào không nói được.
Nên gã không hỏi tiếp mình hợp kiểu nhân vật gì mà nhìn thử thời gian trên đồng hồ, mất kiên nhẫn quát:
- Có được không vậy! Người đến đủ hết rồi sao còn chưa chịu bắt đầu!
Vừa dứt lời thì tiếng cửa bị mở ra truyền đến bên tai mọi người.
Ùù…
Một luồng ánh sáng đỏ từ lối vào phòng khách chiếu tới, mọi người nhìn lại thì thấy một người phụ nữ mặc sườn xám đang đứng ở cửa phòng khách, mặt mỉm cười nhìn bọn họ.
- Chào mọi người, tôi là người chủ trì kịch bản sát lần này, trò chơi đã bắt đầu được rồi, mọi người cùng vào chuẩn bị đi.
Giọng người phụ nữ rất dịu dàng, cảm giác như vùng sông nước Giang Nam, sườn xám màu đỏ tươi phối với tóc uốn cổ điển, hoàn toàn làm người ta mắt sáng lên, giống y đúc bước ra từ phim bến Thượng Hải.
Tên mập quay đầu nhìn người chủ trì một cáu liền không dời nổi mắt, hai con mắt cứ dán vào bộ ngực đầy đặn của người chủ trì, thiếu chút nữa làm gã chảy cả nước miếng.
- Được, được được. Vậy bắt đầu thôi!
Mập mạp tí tởn đứng lên đi vào trong, những người khác nối gót theo sau.
Từ Đồng đi chậm hơn, hai tay đút túi người lắc lư theo sau mọi người, chân bước vào cửa nhỏ.
- Woa!
Hành lang dài hun hút, hai bên treo từng tấm ảnh cảnh kịch được trang hoàng công phu.
Nhìn những bức ảnh trên tường, Trương Hạo không nhịn được hít sâu, làm người chơi kịch bản sát lâu năm, lần đầu tiên anh bị những tấm ảnh kịch này nhìn đến cả người không được tự nhiên.
Khi anh chú ý tới một tấm nền đen thì bước chân dừng lại.
Trong ảnh chỉ có một sợi dây thừng đã thắt lại, tự dưng Trương Hạo cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, như sợi dây thừng đó đã tròng vào cổ mình vậy, cả người bất giác ớn lạnh, làm anh vô thức quay đầu đi không dám nhìn lại nữa.
Đoàn người đi qua hành lang, trước mắt là năm cửa phòng riêng lẻ.
- Mỗi người có thể chọn một phòng, trong đó có nhân vật và kịch bản lần này của mọi người.
Tiếng người chủ trì vẫn dịu dàng êm ái như vừa rồi, tên mập Lý Ba đứng cạnh nghe cả người thấy phê phê, tới bên người chủ trì cười nói:
- Cần thay đồ à? Ý anh là, có cỡ như anh không?
Gã nói rồi lấy ngón tay kéo cổ áo mình, cố gắng làm vòng vàng của mình sao cho trông nổi bật hơn tí.
Người chủ trì phe phẩy quạt giấy trong tay, mày hơi nhướng, đôi mắt đào hoa thiếu chút nữa hút cả hồn tên mập:
- Yên tâm, nhất định có đồ anh mặc vừa.
- Tốt, tốt, tốt.
Mập mạp hớn hở gật đầu, quay người liền đi thẳng vào phòng bên tay trái.
Theo đó là Chu Ngọc, không hề quay đầu mở một cánh cửa bước vào, nhìn bóng Chu Ngọc đóng lại cửa phòng, Từ Đồng nheo mắt hơi đăm chiêu.
Vương Thiếu Huy và Trương Hạo thì chọn cửa số 2 và 3 bên tay trái.
Nhìn cánh cửa còn lại, ánh mắt Từ Đồng dần nóng bỏng lên, đi tới nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa phòng bị đẩy ra, trong căn phòng khoảng hơn mười mét vuông, đặt một cái bàn và ghế dựa.
Nhìn bố trí đơn giản trong phòng, Từ Đồng từ từ nhíu mày.
Cất bước đến trước bàn, chậm rãi đưa tay đặt trên hộp, rồi chiếc hộp bị hắn chầm chậm mở ra, còn chưa chờ hắn nhìn rõ trong chiếc hộp là cái gì thì bỗng dưng đèn phòng nhấp nháy vài cái rồi tắt ngóm.
Cúp điện?
Đang thắc mắc thì một luồng sáng màu xám trắng đột nhiên chiếu từ trên đầu xuống.
Từ Đồng nghiêng đầu nhìn lên ánh sáng...
- Oái!
Thì thấy phía sau hắn, không biết từ khi nào mọc ra cái quan tài màu đen, một đầu quan tài đối diện mình, ở trên viết một chữ ‘Thọ’.
___________
Kịch bản Hành Tây: Khi tham gia người chơi như bóc ra từng lớp màng sự thật của câu chuyện, sẽ không ngừng rơi lệ.
Didi: app gọi xe như Grap.