Quan tài đột nhiên xuất hiện đối diện mình, nháy mắt cảm giác khó hiểu ký quái như thủy triều lan khắp tay chân, hơi thở ngột ngạt làm người thậm chí có cảm giác ngạt thở.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghiên cứu cỗ quan tài này rốt cuộc làm sao tự dưng lại xuất được thì...
- Aaa!!
Tiếng hét chói tai thảm thiết cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Trong bóng tối một cái bóng nhào tới, Từ Đồng nghiêng qua tránh, đối phương mất đà ngã ào xuống đất, bùn đất lầy lội bắn tung tóe bốn phía.
Nhìn giọt bùn bắn vào giày mình, Từ Đồng mặt ghét bỏ lấy tay định lau đi, nhưng tay vươn một nửa thì hắn ngạc nhiên phát hiện, giày da trên chân mình không biết đã biến thành giày vải thô từ khi nào.
Không chỉ giày, quần, quần áo mà tất cả đều thay đổi.
Thấy thế, Từ Đồng ngó trái ngó phải, lặng lẽ kéo cái quần bự ra cúi đầu nhìn một cái:
- Hê, mát mẻ thật!
- M* nó, đây chỗ quái nào, phục vụ viên, chủ trì đâu đi ra cho bố mày...
Vừa phẫn nộ vừa gào thét, không cần nhìn cũng biết là tên mập Lý Ba, khó khăn lắm gã mới từ bò ra khỏi vũng bùn, mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Căn phòng vừa rồi đã biến mất không còn nữa, thay vào đó là mảnh rừng sâu thăm thẳm.
Khu rừng này không biết là ở đâu, cây cao lá to, ánh mặt trời chiếu xuống nhưng chỉ có vài chùm sáng mỏng manh xuyên qua từ kẽ hở.
Mà phía trước, một cái quan tài tồi tàn thủng đầy chỗ, nửa dưới cắm vào đất dựng trước mặt gã.
- Đồng hồ? Dây chuyền vàng của mình đâu???
Ngắn ngủi kinh hãi hạ, tên mập bỗng ý thức quần áo mình bay đâu mất, đến đồng hồ, dây chuyền vàng, di động đều mất hết.
Cái này làm hắn không khỏi càng phẫn nộ đến cực điểm, mở miệng dậm chân mắng to.
- Trộm? Ăn cướp? Biết bố mày là ai không? Đợi bố mày về là đập nát cửa hàng nhà tụi bây!
- Là anh Lý à?
Bỗng một bóng người bò ra từ trong đám cây, nhỏ giọng dò hỏi.
- Ơ?
Lý Ba quay đầu lại nhìn, nhưng khi thấy là Vương Thiếu Huy thì mặt lại thất vọng, thậm chí bực mình mắng:
- Hừ, mấy tên đó điên quá rồi à, đến học sinh nghèo như chú mày mà cũng cướp?
Lời này nghe như là đang bất bình cho Vương Thiếu Huy, nhưng ý gã lại là: Bị cướp cùng với mày, đúng là hạ thấp thân phận ông đây.
- Mọi người ở đây cả à!
Rất nhanh Trương Hạo và Chu Ngọc cũng đi ra từ một góc khác, thật ra hai người cách xa bọn họ những bảy tám mét, nhưng giọng Lý Ba oang oang to quá, chỉ cần không phải bị điếc, sợ là có hơn mười mét cũng nghe được.
Thấy Trương Hạo và Chu Ngọc, cảm xúc Lý Ba bấy giờ mới dịu lại hơn rất nhiều.
- Hai người cũng bị cướp?
Lý Ba tiến sát lại, liếc nhìn quần áo trên người Chu Ngọc, cái khuôn mặt đầy dữ tợn lộ ra đáng khinh khó mà phát hiện.
- Cướp?
Chu Ngọc hơi sửng sốt rồi nhíu mày nói:
- Nếu chỉ bị cướp thì thôi, nhưng anh cảm thấy chúng ta là bị cướp thật à?
Trương Hạo và Vương Thiếu Huy lắc đầu, mọi thứ đến quá nhanh, trong nháy mắt bọn họ nhìn thấy quan tài thì trước mắt cứ như vật đổi sao dời, giây sau đã xuất hiện ở đây.
Không chỉ có thế, cả quần áo đang mặc cũng bị đổi hết từ khi nào.
Đúng như Chu Ngọc nói, nếu chỉ là bị cướp, bọn họ còn chấp nhận được.
- Có phải chúng ta... gặp ma rồi không?
Vương Thiếu Huy nhìn bốn phía rừng cây âm u, có thể nhìn thấy không ít ngôi mộ và quan tài nứt vỡ trong rừng cây, trong lòng bắt đầu thấy hơi sợ.
- Đừng tự mình dọa mình!
Trương Hạo lá gan lớn hơn chút, mở miệng trấn an Vương Thiếu Huy đôi câu:
- Trên đời này làm gì có ma.
- Mọi người kiểm tra người mình thử, xem có manh mối gì không.
Chu Ngọc lên tiếng nhắc nhở.
Được cô nhắc, mọi người vội vàng tìm kiếm trên người mình.
- Có cái gì đó!
Trương Hạo sờ ngực tìm một hồi thì tìm được vài thứ thật, là một con dao nhỏ và một lá thư.
- Em cũng có!
Vương Thiếu Huy thì lấy ra một lá thư giống vậy từ tay áo mình, chỉ là không có con dao, là một ngọc bài hình bát quái.
Chu Ngọc cũng không ngoại lệ, nhưng cô là cái gương đồng.
Thấy tất cả mọi người đều lấy ra đồ, tên mập Lý Ba cũng bắt đầu tìm thử:
- Đm cái gì đây?
Tên mập nhìn một chồng tiền âm phủ dày cộm trên tay, lập tức cả người không tốt.
Người ta là dao găm, ngọc bài, tệ nhất thì là gương đồng, sao mình lại là chồng tiền âm phủ dày cộm này???
- Mẹ kiếp, giỡn mặt à?! Chủ trì đâu lăn ra đây, thanh minh năm sau bố đốt đống này cho mày!
Chu Ngọc không để ý tên mập đang tức giận, mà đưa mắt nhìn phía Từ Đồng, nhưng nàng vừa ngẩng đầu thì phát hiện Từ Đồng lại đang nhìn mình đăm đăm, không khỏi nhíu mày lại:
- Anh thì sao?
- Đồ chơi thôi!
Từ Đồng lắc lắc chuỗi hạt chu sa trên cổ tay.
Chu Ngọc nhíu mày, không có một chút hảo cảm với tên không đứng đắn này, nhưng vẫn nhịn xuống nói:
- Mọi người mở thư ra xem thử trong đó có gì đi.
Nói rồi Chu Ngọc mở thư ra, trong đó chỉ có một tấm ảnh kịch trắng đen.
Khi nhìn thấy tấm ảnh, Chu Ngọc đờ ra, mắt trừng trừng nhìn trong tấm ảnh, khuôn mặt giống y đúc mình.
Trương Hạo liếc nhìn thì thấy trong ảnh, một cái quan tài treo lơ lửng giữa không trung, còn Chu Ngọc thì mặc quần áo tân nương màu đỏ ngồi dưới quan tài, kỳ dị hơn là, cổ Chu Ngọc đang bị một đôi thối rữa bóp chặt.
Tấm ảnh quái dị như thế, Trương Hạo chỉ nhìn thôi đã nổi gai ốc, huống chi nhân vật chính trong đó chính là Chu Ngọc.
Những người khác thấy thế, cũng vội vàng mở thư ra coi thử.
Thư của bọn họ cũng giống Chu Ngọc, bên trong cũng là một tấm ảnh.
Nhưng khoảnh khắc khi mắt bọn họ nhìn bức ảnh, trong đầu bỗng xuất hiện rất nhiều hình ảnh lộn xộn.
Quan tài màu đen.
Người giấy tay cầm kèn Sona, đang toét miệng cười với bọn họ.
Trong mớ hình ảnh lộn xộn đó, Trương Hạo nhìn thấy mình bị trói trên bàn gỗ lớn, bên cạnh là tên đồ tể có cái đầu heo, hai tay nắm hai cái dao phay sáng loáng.
Nhìn thấy dao phay sắp bổ xuống đầu mình thì cổ họng bỗng nghẹt lại, một luồng mát mẻ ập tới, làm Trương Hạo sực tỉnh từ trong ảo giác, nhảy nhảy vung vẩy hai tay.
Tiếng hét thảm đó của anh làm những người khác cũng bừng tỉnh từ trong ảo giác, nhìn bộ dáng sợ hãi không thôi của Trương Hạo, sắc mặt mỗi người đều có vẻ quái dị vô cùng.
Chỉ có Từ Đồng ngồi trên một tảng đá, hai mắt khép hờ, vẻ mặt tự nhiên, khác với dáng vẻ hoảng sợ của mọi người, hắn lại giống như đang đắm chìm vào trong ảo giác, tận hưởng niềm vui trong đó.
Trong ảo giác, hắn như lấy góc nhìn của người thứ ba xem ảo giác của mình.
Khi thấy trong ảo giác mình bị hai cái móc sắt móc cao giữa không trung thì Từ Đồng bất giác nhíu mày.
Hình ảnh này hiển nhiên không phải kiểu hắn thích, nếu đổi là mình thì...
Hắn thích thế này hơn.
Suy nghĩ lóe lên đầu hắn, thế mà lại làm ảo giác trước mắt cũng biến dạng theo...
Hai cái móc rỉ sắt, một trái một phải xuyên da hắn, khi móc sắt từ từ kéo ra, da mình cũng theo từ từ, lột sống từ người mình xuống, treo lên thật là cao rồi giống như cắt giấy vậy, hiện cái chữ Hỷ to tướng ở không trung.
- Shhh~
Nhìn hình ảnh trong đầu, hắn như tên xì ke nghiện thuốc hít một hơi thật sâu.
Khi mở mắt ra, trong mắt bắt đầu thấy chờ mong với cái gọi là kịch bản không gian.
Đúng vậy, là kịch bản không gian.
Trừ nhìn thấy ảo giác ra, trong đầu mỗi người bọn họ đều nhận được một ít thông tin linh tinh.
Từ những thông tin này có thể kết luận, bọn họ bị cuốn vào một không gian kỳ lạ tên là Thế Giới Kịch Bản. Chỉ có cách dựa theo quy tắc kịch bản đã lập ra, đóng nhân vật trong kịch bản, hoàn thành nhiệm vụ mới có thể sống sót rời khỏi đây.
Bằng không sẽ ở lại Thế Giới Kịch Bản mãi mãi hoặc bị mất mạng.
- Hahahahaha!
Nhưng vào lúc này, bất ngờ có một tràng cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người.
Chỉ thấy tên mập chỉ vào bọn Chu Ngọc cười nói:
- Không thể nào, không đời nào, thời nào rồi, còn chơi cái trò này.
- Anh nhỏ giọng chút, anh Ba!
Trương Hạo đi tới kéo tay tên mập, ý bảo gã khẽ thôi.
Ai biết tên mập chẳng những không nghe, ngược lại còn lớn giọng hơn, gã chỉ vào bốn phía:
- Giả, là giả hết. Chương trình Chỉnh Cổ Chân Nhân mấy người có xem chưa, nhất định là chúng ta bị bọn này dùng thuốc mê hay ảo giác ngất xỉu rồi đưa đến đây, lừa chúng ta, tao dám cá bốn phía nhất định có camera!
- Ê, tụi mày ra đây, tao nói cho mà biết, bọn mày làm vậy là phạm pháp, tao báo cảnh sát tụi mày! Mau lăn ra đây nhanh lên! Ông đây không có chơi!
Tên mập chửi oang oang đi tới trước một cái quan tài lộ ngoài một nửa từ trong đất, một chân đạp mạnh lên:
- Đi ra, không thì đợi tao báo cảnh sát bắt hết lũ bây!
- Lý Ba!
Chu Ngọc lạnh mặt, nghiêm nghị nói:
- Đừng ồn ào nữa!
Trương Hạo và Vương Thiếu Huy cũng đi tới kéo tay gã, ngăn gã lại ầm ĩ nữa.
Nhưng sức hai người không bằng tên mập, ba hai cái đã bị gã đẩy ra, khi gã lại muốn la hét chửi bới nữa thì Từ Đồng đứng ở một bên bỗng bịt miệng gã lại:
- Suỵt~ Im lặng!
Những người còn lại sửng sốt, không biết Từ Đồng có ý gì.
Nhưng khi thấy Từ Đồng nghiêng đầu, vểnh tai như đang nghe ngóng gì đó, mọi người đều im lặng lại.
Bốn phía lập tức chìm trong tĩnh lặng, nhưng rất nhanh, một chuỗi âm thanh sột soạt, sột soạt truyền đến.
Kẹttttt...
Âm thanh ngày càng vang, khi mọi người lần theo cái tiếng đó cúi đầu nhìn thì thấy, trong cái lỗ thủng quan tài cỡ chừng nắm tay dưới chân tên mập, một cái tay lông lá đang thò ra...