Phạch phạch phạch!
Trong rừng cây, một bầy chim vội vàng bay lên trời.
- Tiếng đó...
Trương Hạo dừng bước quay đầu nhìn rừng cây phía sau bọn họ, anh không nghe lầm, đó là tiếng hét của Lý Ba.
- Đừng dừng lại, trời sắp tối rồi mau chạy ra khỏi đây, không thì ai biết còn gặp được chuyện gì!
Chu Ngọc chạy đàng trước thấy anh ngừng chân liền mở miệng giục.
- Đúng vậy, đúng vậy. Chỗ này càng nhìn càng đáng sợ, giờ là cương thi, ai biết tới tối liệu có gặp...
Cái chữ ‘ma’ Vương Thiếu Huy không dám nói ra, chỉ cảm thấy trời tối sầm, rừng sâu trước mắt càng âm trầm ghê rợn hơn, xung quanh thì tối hù, đến Đông Tây Nam Bắc cũng không phân biệt được.
Thấy Trương Hạo do dự, Chu Ngọc thở dài:
-Tên mập đó hết cứu được nữa rồi, cương thi đã tóm được thì gậy sắt cũng không cạy ra được, chờ tới tối cương thi sẽ bò ra từ trong quan tài, đến lúc đó...
Chu Ngọc cười lạnh không nói tiếp nữa, nhưng ý của cô không cần nói cũng biết.
- N- nhưng nếu chặt tay thì sao? - Trương Hạo không bỏ cuộc hỏi.
Nhưng câu hỏi này làm anh trông có vẻ hơi ngốc, Chu Ngọc nhìn trời, để anh tự đi mà nghĩ.
Vẫn là Vương Thiếu Huy ở bên cạnh nhẹ giọng giải thích:
- Anh Trương, tay mà bị chặt sẽ chảy rất nhiều máu, trong phim hở tý là đứt tay gãy chân, đó là trong phim thôi. Nếu chặt tay mà không cứu chữa kịp thời thì sẽ chết.
Chuyện thường thức đến học sinh như Vương Thiếu Huy còn biết, mình lại không biết, Trương Hạo nháy mắt đỏ mặt tía tai.
Nhưng anh nhanh chóng ý thức được điều gì, ngẩng lên nhìn Chu Ngọc.
- Hình như cô rất quen thuộc nơi này, chẳng lẽ cô từng tới đây rồi sao?
Nhớ lại trên đường đi, Chu Ngọc biểu hiện bình tĩnh, thậm chí cố ý dẫn dắt cả bọn tìm kịch bản trong người, và cả những lời Chu Ngọc vừa nói, tất cả đều để lộ đây không phải lần đầu tiên cô đi vào Thế Giới Kịch Bản.
- Chờ hai người sống sót hoàn thành nhiệm vụ Thế Giới Kịch Bản rồi nói sau.
Chu Ngọc không có kiên nhẫn giải thích với hai người, giục cả hai mau chạy.
- Anh Trương, nhanh lên!
Vương Thiếu Huy cũng hối, Trương Hạo lại nhìn phía sau một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chọn đi theo Chu Ngọc.
Soạt soạt soạt...
Trời ngày càng tối, chân đạp xuống đất sẽ phát ra tiếng loạt xoạt, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh thổi tới làm lá rừng dập dờn như sóng biển thủy triều.
Ba người không biết đi bao lâu, đột nhiên Chu Ngọc ở đằng trước vung tay lên, ý bảo cả hai dừng lại.
Trương Hạo, Vương Thiếu Huy không biết chuyện gì, ngồi xổm phía sau không dám động đậy.
Không biết qua bao lâu bỗng nghe một chuỗi tiếng chuông leng ka leng keng từ xa, ánh đèn lờ mờ phía xa từ từ đi tới.
- Đuổi theo!
Nhìn xe la đi tới, Chu Ngọc vội vàng gọi hai người đuổi theo.
Xe la đi rất chậm, ba người không tốn bao nhiêu sức đã đuổi kịp. Nhìn ba người tự dưng ở đâu nhảy ra, ông lão bị bọn họ làm sợ hết cả hồn, giơ cây đèn trong tay lên cẩn thận nhìn, đợi thấy rõ mặt mũi ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
- Ông ơi, bọn con lên núi lạc đường, ông cho bọn con quá giang một đoạn được không ạ?
Chu Ngọc nói rồi lấy ra một viên bạc vụn cỡ móng tay đưa cho ông lão.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ, ông lão hơi chần chừ, giơ đèn quan sát cẩn thận Chu Ngọc, im lặng một lát sau mới gật đầu nhận bạc.
Dùng roi trong tay gõ nhẹ đuôi xe la, ý bảo bọn họ có thể ngồi lên đó.
- Má ơi, còn mệt hơn chạy 5km marathon nữa.
Trương Hạo và Vương Thiếu Huy chạy từ nãy giờ đặt mông ngồi xuống, hai chân duỗi thẳng, cảm thấy chân mình như sắp gãy tới nơi rồi vậy.
Cúi đầu nhìn, giày còn bị rách lủng lỗ.
Cái này không trách bọn họ được, đường núi không bằng phẳng như đường thành phố, ổ gà ổ voi còn khắp nơi là đá, đi đứng đương nhiên rất khó khăn.
So với cả hai thì Chu Ngọc có vẻ thoải mái hơn nam sinh bọn họ nhiều, lên xe la, đầu tiên là Chu Ngọc lấy cái gương đồng ra, quay lưng phía ông lão soi vài cái, sửa sang chút tóc tai mới bình thản ngồi xuống.
- Mấy đứa gặp may đấy, núi này đáng sợ lắm, sài lang hổ báo đâu cũng có, buổi tối còn có ma lộng hành dữ lắm, may là mấy đứa gặp được ta, không thì ở lại một đêm là không còn thấy ngày mai.
Ông lão ngồi quay lưng ba người vừa giục con la đi vừa nói với cả bọn.
- Hì hì, lỡ lạc đường thôi ạ.
Vương Thiếu Huy gãi đầu nói.
Chu Ngọc ở bên cạnh tiếp chuyện hỏi ông lão:
- Ý ông là nơi này rất nguy hiểm?
- Hà!
Lão hán bĩu môi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt chôn trong bóng tối âm u:
- Ta không sợ nói cho mấy cô cậu, núi này dạo này có ma, mấy ngày trước có một đội buôn đi gấp ngay trong đêm, ta khuyên bọn họ đừng đi buổi tối bọn họ không nghe, kết quả sáng hôm sau, chết hết!
- Vậy sao hôm nay ông lại đi tối thế này?
Trương Hạo không cho là đúng hỏi.
- Lỡ họp chợ về trễ, mà phía trước là thôn của bọn ta rồi. Hôm nay ấy, cô cậu có lộc ăn, thôn bọn ta đang có chuyện vui, mọi người có thể vào uống vài chén cho vui.
Ông lão vừa nói xong, bên tai ba người cùng truyền đến tiếng thông báo lạnh lùng.
[Nhiệm vụ chính: Cổ thôn ở thâm sơn.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm ra bí mật của thôn làng này.]
[Gợi ý nhiệm vụ: Dạo gần đây liên tục có người đi đường, đội buôn mất tích trong ngọn núi lớn, không ai biết ngọn núi này có một thôn xóm từ khi nào, có lẽ sẽ tìm được câu trả lời trong thôn này.]
Nghe tiếng thông báo, ba người dao động, Trương Hạo định mở miệng thì bị Chu Ngọc ra hiệu ngăn lại, thấp giọng nói bên tai hai người:
- Im lặng quan sát!
- Ui da! Chậm một chút!!!
Ở một phía khác khu rừng, hai bóng người một béo một gầy đang men theo rừng cây đi xuống.
Lý Ba theo sau bất cẩn té xuống đất, tay trái bị vải quấn chặt, lúc trượt chân cũng phải giơ cái tay này lên trước, thà dập mặt chứ không muốn đụng vết thương.
Thấy Lý Ba chụp ếch Từ Đồng mới dừng chân lại, quay đầu nhìn ngó gã, đi tới chỉnh lại băng vải trên vết thương giúp gã.
Lý Ba ngồi trên tảng đá, phổi nóng hừng hực như muốn nổ tung, mình mẩy xây xẩm chóng mặt, cảm giác cả đời đi núi chắc leo hết trong đêm nay rồi.
- Thật ra... mày có thể giết bố, cần gì cứu bố!
Nhìn Từ Đồng lại giúp mình chỉnh băng, Lý Ba cảm thấy tên này đúng là là kẻ điên, chặt tay mình xong còn kéo mình trốn ra sau mộ ngó cương thi.
Đương nhiên, cuối cùng bọn họ không thấy được cương thi bò ra, cái quan tài cắm hết một nửa trong đất nên cương thi không ra được, chỉ nghe được tiếng cương thi gặm crắc rắc rắc, cả người Lý Ba đều không tốt, khỏi nghĩ cũng biết nó đang gặm cái gì.
- Giết mày?
Từ Đồng ngẩng đầu liếc Lý Ba một cái, nở nụ cười như nghe được chuyện gì buồn cười.
- Mày cười cái gì, có tin bố lại xiên mày một dao không?
Nhìn thấy nụ tươi đáng ghét của tên này Lý Ba tức mà không chỗ xả, nhưng mà gã vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Từ Đồng lại dần dần tắt đi.
Khuôn mặt lạnh lùng bị chút bóng tối bao phủ, khi hắn từ từ đứng dậy, nhìn xuống mình từ trên cao, cặp mắt sắc bén như con dao nhọn nhuệ khí bức người.
Lý Ba tâm can thoắt run rẩy, như là bị một bàn tay siết chặt làm gã không tự chủ ngừng thở.
Từ Đồng cúi người, khuôn mặt hắn ngày càng gần Lý Ba, con mắt hung ác nham hiểm hờ hững nhìn chằm chằm, bắp thịt toàn thân gã bỗng dưng cứng đờ.
Đến khi hắn thì thầm bên tai gã.
- Mày không dám!
Lý Ba cảm giác tay phải lạnh lẽo, như có thứ gì nhét vào, cúi đầu nhìn thì chính là con dao chặt đứt tay mình.
Con dao đã được lắp cán vào, bị Từ Đồng nhét vào tay mình, mũi dao đối diện ngực Từ Đồng đang đứng trước mặt.
Từ Đồng nghiêng cổ tiếp tục ghé vào tai gã thầm thì:
- Không tin mày thử xem!
Nói rồi áp sát, làm lưỡi dao càng sát bụng mình hơn, Lý Ba thậm chí có thể thông qua mũi dao cảm nhận được cơ bụng Từ Đồng phập phồng.
- Thằng điên!
Lý Ba hét lên quái dị, rốt cuộc không chịu nổi kích thích này ném dao trong tay, một tay đẩy Từ Đồng ra chỉ vào mũi tên này, trong đầu vụt lên vô số câu chửi tục, nhưng mở miệng nửa ngày lại không chửi được một từ.
- Đấy, tao đã nói mày không dám mà.
Từ Đồng nhặt dao lên, ngắm nghía chơi nó trong tay, vẻ mặt đầy vô tội, quả thực làm Lý Ba tức muốn hộc máu.
Đương nhiên gã không dám. Bây giờ không như lúc nãy, khi đó gã bị cương thi tóm chặt tay, lại thấy mình bị bọn Chu Ngọc vứt bỏ chỉ có thể ở đó chờ chết, quả thực là lúc tuyệt vọng nhất
Con người vào những lúc này, có làm ra chuyện gì cũng không kỳ lạ.
Huống chi, lúc ấy Từ Đồng trái một câu phải một câu làm Trương Hạo sợ chạy mất, gã có thể không hận Từ Đồng à?
Nhưng giờ thì khác rồi, tuy mất một cái tay, nhưng gã giữ được cái mạng.
Tuy giờ cả hai còn ở trong cái kịch bản không gian chết tiệt này, nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng thì Lý Ba sẽ không bí quá hoá liều, giết người duy nhất hiện giờ có thể giúp mình.
Từ Đồng chùi con dao mấy cái nhìn Lý Ba đang ngẩn người, tiện tay đặt lưỡi dao lên cổ gã, cảm nhận được lạnh lẽo trên lưỡi dao, Lý Ba đờ đẫn ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng, hắn như bị bóng tối nuốt chửng, Lý Ba không thấy rõ trên mặt hắn rốt cuộc là đang cười hay là đang giận.
- Mày không dám, tao dám, dám cá không!
Lưỡi dao nhẹ nhàng để ở vai Lý Ba, giống như để đó chơi vậy, ngay cả tay cầm dao cũng chỉ là nắm hờ cán, giọng điệu thoải mái như bạn bè giỡn với nhau.
Nhưng Lý Ba lại cảm nhận được nồng nặc ác ý trước giờ bao phủ cả người, làm mỗi cọng lông tóc trên người gã đều dựng hết lên, da mặt cứng đờ mấy lần mới mở miệng ra, như là dùng hết sức lực toàn thân, mới phát ra tiếng như muỗi:
- Không dám!
Nói xong câu đó, Lý Ba như là bị hút hết tất cả tinh khí thần, mặt uể oải gục đầu.
- Giỡn chút thôi!
Nhìn Lý Ba uất ức vô cùng, hắn chậm rì rì lấy con dao từ vai gã ra, đồng thời chỉ cái tay bị đứt của Lý Ba:
- Đừng quên, tao là bác sĩ, cứu người mới là thiên chức của tao.