“Xin nhường cho xin nhường cho, xin nhường cho xin nhường cho!”
Trần Bình ôm một bé gái đang bất tỉnh, chạy thẳng vào bệnh viện, lớn tiếng gọi: “Bác sĩ! Bác sĩ! Nhanh cứu con gái tôi!”
Mấy y tá cùng bác sĩ nhanh chóng chạy đến, vội vàng nhận đứa bé trong ngực Trần Bình đưa vào phòng cấp cứu.
“Ai, anh không thể đi vào!”
Mấy ý tá mặc đồ màu xanh dương, đeo khẩu trang, ngăn cản Trần Bình đang muốn theo vào
Ngay lúc này, một loạt âm thanh giày cao gót đập xuống nền gạch men sứ truyền đến từ phía sau lưng, “cộc cộc cộc”.
“Trần Bình!”
Giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo tức giận!
Chat!
Một cái tát mạnh mẽ dán lên mặt Trần Bình,
Trước mặt Trần Bình, là gương mặt giận dữ của Giang Uyển, một đôi mắt đẹp ngấn lệ “Con gái của tôi mà xảy ra chuyện gì không hay, tôi nhất định không tha cho anh!”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe ra được sự tức giận cùng cực.
Thấy một màn này, nhiều người bệnh cùng người thân trong bệnh viện cảm thấy sợ hãi.
Trần Bình xấu hổ và giận dữ vô cùng, cũng không giải thích.
“Hừ!”
Giang Uyển lạnh lùng hừ một tiếng, giận dữ và khinh thường ở trong mắt, người ngoài cũng nhìn ra được.
Mà Trần Bình giống như đứa trẻ làm sai, đứng ở một bên, buồn bực không dám nói câu nào.
Anh chỉ dám lén lút nhìn người phụ nữ cách mình hai ba bước, đó là vợ anh.
Một người cùng anh ký kết hiệp ước ly hôn, một người phụ nữ bất kỳ lúc nào cũng có thể cùng anh ly hôn.
Giang Uyển rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, đường cong quyến rũ, trí thức lễ nghĩa đều có, từng là hoa khôi giảng đường đại học, ngoài ý muốn lại thích Trần Bình, kết hôn chớp nhoáng, còn có cô con gái
Mễ Lạp.
Thế nhưng, cuộc sống sau hôn nhân lại không như ý, Trần Bình công việc không thuận lợi, kinh doanh thất bại, con gái bị bệnh tim bẩm sinh, tiêu hết tiền hai người dành dụm, hiện tại anh đang sống dựa vào việc đi giao đồ ăn.
Mà Giang Uyển, lại là phó tổng giám đốc bộ phận tiếp thị của một công ty niêm yết, bố mẹ vợ là công nhân viên chức, một người là trưởng ban, một người là giáo viên đã về hưu.
Có thể nói, Trần Bình ở nhà họ Giang địa vị rất thấp, hai năm gần đây còn không có cảm giác tồn tại trong trong nhà.
Cũng vì Trần Bình, nhà Giang Uyển xảy ra mâu thuẫn rất lớn, bố mẹ cũng không giúp đỡ gì.
Bọn họ rất nghiêm túc nói cho hai vợ chồng, trừ phi hai người ly hôn, họ mới có thể giúp đỡ tiền viện phí của cháu ngoại, hơn nữa sau khi ly hôn, đứa bé sẽ về với nhà họ Giang.
Việc này, kéo dài đã một năm.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Trần Bình thấy con gái được đẩy ra, muốn đi lên, lại nhìn thấy Giang Uyển đang lại gần.
Anh dừng chân, đứng xa xa nhìn con gái đáng yêu của mình.
Mễ Lạp vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn, mang máy thở, mắt to như viên bảo thạch đen, lẩm bẩm nói: “Ba ba...”
Trần Bình đi đến, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của con gái, nhẹ nhàng vuốt tóc ở thái dương cho con, cười nói: “Ba ở đây."
“Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với ba nữa, là Mễ Lạp không ngoan, bắt ba ba cho Con đi chơi trò chơi.”
Mễ Lạp mới ba tuổi, thanh âm mềm mại yếu ớt thay Trần Bình nói chuyện.
Giang Uyển cười cười đáp: “Được rồi, mẹ nghe Mễ Lạp, không cùng ba ba cãi nhau.”
“Trần Bình, nộp tiền viện phí.”
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng cắt ngang cuộc nói chuyện của Trần Bình với con gái.
Anh nhìn vào mắt Giang Uyển, đối phương chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, cùng con gái vào phòng bệnh.
Vội vàng chạy đến chỗ nộp viện phí, Trần Bình lấy ra từ chi phiếu.
“Xin lỗi, tôi không có tiền trả lại. Y tá lạnh nhạt mở miệng nói, ánh mắt nhìn lướt qua.
Hóa ra là Trần Bình.
Một kẻ không có tiền, vẫn để cho vợ mình trả tiền thuốc men.
Rõ ràng có thể cầu xin mẹ vợ cùng bố vợ, nhưng anh ta lại không đi.
Loại đàn ông sĩ diện này, rác rưởi!
“Không có tiền?” Mặt Trần Bình nhăn lại.
Anh nghiệm mặt lại, chỉ có thể hèn mọn khom lung cong gối nói: “Y tá, có thể để thư thả cho vài ngày được không?"
Y ta kia lạnh lùng nhìn Trần Bình: “Không có tiền, phải hỏi vợ anh chứ, dù sao cũng là loại bám váy phụ nữ."
“Cô!” Sắc mặt Trần Bình trầm xuống.
Hai tay y tá kia khoanh lại trước ngực, hừ một tiếng: “Ngày mai, không nộp tiền, thì làm thủ tục xuất viện đi.”