Bên kia điện thoại, Kiều Phú Quý cung kính trả lời: “Cậu chủ, xí nghiệp dược Tất Khang là xí nghiệp do gia tộc đầu tư, để tôi bảo giám đốc Hoàng của Tất Khang tự tới chào cậu.”
Hở?
Không ngờ Xí nghiệp dược Tất Khang lại là xí nghiệp do nhà anh đầu tư.
Ba à, ba thật lợi hại nha.
Đột nhiên, Trần Bình hơi hối hận không kế thừa sản nghiệp của gia tộc sớm hon.
“Không cần, ông mau tra xem, làm bên kia mau chóng bật đèn xanh thông qua, đừng làm khó Giang Uyển.” Trần Bình nói đạm mạc.
“Cậu chủ, thật ra, tôi kiến nghị cậu mua luôn công ty đối phương đi, cậu cũng không thiếu tiền mà.” Kiều Phú Quý đề nghị.
Đù!
Mua luôn?
Đúng là quản gia trong gia tộc giàu có.
Ông Kiều nha, bây giờ ông lớn lối như vậy sao?
“Ông có hiểu không hả? Nếu tôi muốn mua thì còn chờ tới bây giờ sao?" Trần Bình tức giận trả lời.
“Vâng, thiếu gia chờ tôi mười phút." Kiều Phú Quý xấu hổ nói.
Kiều Phú Quý vừa cúp điện thoại lập tức yêu cầu thư ký đi liên lạc với chủ tịch Hoàng Hạc của xí nghiệp dược Tất Khang.
Lúc nhận được điện thoại của thư ký Kiều Phú Quý, cả người Hoàng Hạc đều kích động lên: “Chủ tịch Kiều, ngài tìm tôi có việc gì ạ?”
Đây là người giàu nhất thành phố Thượng Giang đấy!
Chủ tịch tập đoàn Thịnh Đỉnh!
Biết bao nhiêu người mong muốn được ăn một bữa cơm với ông ta mà thôi.
“Giám đốc Hoàng, không phải tôi, mà là cậu chủ nhà tôi có việc tìm ông.” Kiều Phú Quý nói qua điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Không có cách nào cả, dù sao thì Kiều Phú Quý cũng là người giàu nhất Thượng Giang!
Trước mặt cậu chủ đương nhiên phải cung kính, nhưng trước mặt người ngoài thì chính là người trên.
Đương nhiên phải có giá của người trên.
“Cậu... cậu chủ?"
Giờ phút này, Hoàng Hạc ngồi trong văn phòng chủ tịch trên cao ốc Tất Khang, cả người ngây ngẩn, tủa mồ hôi lạnh.
Cậu chủ của chủ tịch Kiều!
Trên người giàu nhất Thương Giang còn có cậu chủ!
Khủng bố vậy sao.
“Thế, không biết quý ngài ấy, tìm tôi có việc gì?” Hoàng Hạc hỏi thật cẩn thận, sợ mình bất cẩn chọc Kiều Phú Quý giận.
“Công ty ông có người tên Giang Uyển, gần đây phải tiếp đón khách hàng nào?” Kiều Phú Quý hỏi.
Hoàng Hạc biết Giang Uyển, phó tổng giám đốc thị trường, là một người phụ nữ mạnh mẽ, chính ông ta cũng mơ ước cô lâu rồi.
Nhưng cô đã kết hôn rồi.
Mà chẳng sao, chơi vợ người ta mới sướng.
Hoàng Hạc lập tức đầy đầu mồ hôi, chạy chậm thẳng tới bộ phận thị trường.
Lúc nhìn thấy Hoàng Hạc, toàn bộ nhân viên trong bộ thị trường đều im như ve sầu vào đông.
Hoàng Hạc hỏi: “Phó tổng giám đốc Giang đâu?”
Một công nhân trả lời: “Phó tổng giám đốc Giang ra ngoài bàn chuyện dự án rồi ạ.”
Hoàng Hạc hỏi lại: “Dự án nhà ai?”
Công nhân kia trả lời: “Giám đốc Vương Đại Hải của xí nghiệp dược Lực Thắng ạ.”
Hoàng Hạc lập tức cầm điện thoại, trả lời cung kính: “Chủ tịch Kiều, là Vương Đại Hải của xí nghiệp dược Lực Thắng."
“Được, tôi biết rồi.” Kiều Phú Quý nói xong thì cúp máy luôn.
Sau đó, Kiều Phú Quý vận dụng mạng lưới quan hệ của mình, giáng thẳng cho Lực Thắng một đàn cảnh cáo.
Kiều Phú Quý làm quản gia đã nhiều năm, đương nhiên sẽ ngẫm nghĩ tâm tư của cậu chủ.
E là Vương Đại Hải của xí nghiệp dược Lực Thắng này đã đắc tội với cậu chủ.
Sáu phút sau, Trần Bình về tới bệnh viện, nhận được điện thoại của Kiều Phú Quý: “Cậu chủ, chuyện đã làm xong rồi."
Trần Bình nói: “Ừ, đừng nói chuyện này với Giang Uyển, còn nữa, làm những người khác cũng ngậm miệng vào, tôi không muốn nghe thấy bất cứ tiếng bóng gió nào cả.”
Kiều Phú Quý cười nói: “Tôi hiểu mà cậu chủ, phải khiêm tốn.”
Trần Bình cúp máy, nhìn tòa nhà lớn bệnh viện, cười khổ.
Giang Uyển ơi Giang Uyển, cô vẫn luôn nói tôi không thể giúp cô.
Bây giờ, tôi chỉ cần một câu nói là có thể giúp cô.
Nếu một ngày nào đó cô biết được là tôi giúp, không biết sẽ có biểu tình thế nào đây?
Quay lại nhà hàng cơm Tây ở tầng sáu khách sạn Hilton.
Lúc này Vương Đại Hải đã uống tới hưng phấn, bắt đầu táy máy chân tay.
“Phó giám đốc Giang, cả bữa cơm cô không uống chút rượu nào, cô khinh tôi phải không?" Vương Đại Hải xụ mặt, giọng điệu lành lạnh.
Giang Uyển vội cười bồi giải thích: “Giám đốc Vương, ngài hiểu lầm rồi, mấy hôm nay tôi không được khỏe cho lắm, không thể uống rượu.”
Gã béo chết tiệt này vẫn cứ táy máy tay chân với cô, thật là phiền toái.
“Hừ! Phó tổng giám đốc Giang đã nói vậy thì chúng ta chẳng còn gì để nói tiếp cả.”